Đọc văn bản sau:
CÁI CHÚC THƯ CỦA NGƯỜI CÒN SỐNG
Cụ Hồng lúc ấy đã nhắm nghiền hai mắt lại. Trên cải xập gụ khảm mà giữa là cái khay đèn, cụ nằm một bên, thẳng xe một bên, cụ bà thì ngồi phía thười chân. Thằng xe lúc ấy đã rửa sạch hai cái chân ngưa người để gánh vác cái trách nhiệm năng nữ của người bởi tiêm thuốc phiện.
Cụ bà nói:
-Ông ạ, tuy vậy tôi cũng cử cho mới cụ lang
Cụ Hồng lại nhân mặt lần thứ mười mà khẽ gắt cũng lần thứ mười rằng:
Biết rồi! Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!
Đã hiểu cái tình ấy, cụ bà cứ thân nhiên nội tiếp:
- Ấy thế rồi... ta cứ lo toan trước việc ma chay đi mà thôi.
-Biết rồi!Khổ lắm! Nói mãi!
-Tôi thì tôi nghĩ nên theo cả lối cổ và lối mới, nghĩa là cứ mình tỉnh, nhà tăng, kèn tẩu, kiệu bắt cổng, và rõ nhiều câu đối. Hễ chúng nó muốn thì chúng nó cử đi thuê kèn bù rích Tây đi càng hay. Nhưng mà không thể vì cải thích của chúng mà bỏ cải thích của chúng ta được.
- Biết rồi Khổ lắm. Nói mãi!
Đến đây thì cụ bà không nói gì nữa, ngởi trầm ngâm nghĩ ngợi, làm cho cụ ông phải hỏi ngay:
- Thì sao nữa, hở bà
Thằng xe đã quen những cải ấy lầm nên cũng không lấy gì làm buồn cười nữa. Cụ bà lái nhài kể lể những mở lễ nghi phức tạp nó làm cho một gia đình thành ra muốn pha trủ, mỗi khi gia đình ấy sắp được hân hạnh là tang gia
Cách cái lệ bộ ở phòng khách bên ngoài, lúc ấy khách khứa đông lăm. Ngoài số những người họ hàng lại có bạn hữu của vợ chồng Văn Minh. Người nào cũng đã lên gác chỗ có giường cụ có tố, vên màn nhìn vào rồi răn rên là ra chạy à xuống nhà dưới, cho thế là xong cái bốn phận đi thăm một người 1 ốm năng. Họ xăm nhau lại uống nước, hút thuốc, chuyện trò vui vẻ lầm, vì bệnh nhân mà chết thì thực là đàng màng cho họ. Do thế, người ta bàn soạn y như trong nhà đã có người chết rồi, chủ không phải chỉ có người ốm.
Ông Typn đã được mới ngay đến để nghĩ cách chế tạo một vài kiểu quần áo tang tối tân. Ông nhà bảo đã được sự chủ khẩn khoản yêu cầu viết bài cảo phó, bài tường thuật, và sửa soạn chụp ảnh đồng bảo
Văn Mình vợ mơ màng một cách sung sướng rằng chỉ nay mai là sẽ được ăn vận toàn trắng, một điều bà vẫn ao ước bấy lâu nay. Văn Mình chẳng ngồi hút thuốc là Angle, cũng mơ màng đến phần tài sản mà ông ta sẽ được hưởng, nếu ông nội ông ta chết
Đã hơn một năm nay, ông cụ già cay nghiệt đã đến tìm một ông chương lĩ văn khể để giao hẹn với pháp luật rằng mình có chết thì phần lợi tức của mấy chục nóc nhà mới được đem ra cho con châu chia nhau. Ông cụ già không biết rằng nếu cái chết của mình lại có lợi cho con cháu đến như thế thì con cháu không khi nào lại muốn cụ cử sống như thể mãi, dù là một ngày, dù là một giờ. Xưa kia, cụ đã tay trắng làm nên giàu, đu cũng là sinh ư nghệ, từ sư nghệ, hoặc là một cách chết vì nghĩa vụ
(Trích Sổ đỏ, Vũ Trọng Phụng, NXB Văn học, 2016, tr. 75-77)
Câu 2. Theo đoạn trích, vợ chồng Văn Minh mơ màng điều gì khi nghĩ nếu ông nội của mình chết?
Câu 3. Nêu hiệu quả của nghệ thuật xây dựng các bức chân dung trào phúng trong đoạn trích( chỉ ra dẫn chứng rồi nêu hiệu quả về mặt nội dung và nghệ thuật)?
Câu 4. Nêu nhận xét của anh/ chị về lời của cụ Hồng trong đoạn trích.(chỉ ra dẫn chứng và nhận xét)?
Câu 5. Qua đoạn trích, Vũ Trọng Phụng đã gửi đến người đọc thông điệp gì? Theo anh/ chị, thông điệp ấy có ý nghĩa như thế nào trong bối cảnh xã hội hiện nay?