Chi tiết câu hỏi

Lớp 6 • Ngữ Văn
Hỏi nhanh
Gia sư đã trả lời
thời gian17:25, 10/12/2025
kể lại trải nghiệm về một lỗi lầm của bản thân (hay vô nha với cả dài nux nhé ) kịch tính vào vd là suýt chết nhưng ko viết là bị đuối nước

Trả lời

Gia sư Hải Yến

17:27, 10/12/2025

Em tham khảo nhé 


Có những lỗi lầm không ồn ào, không cần ai trách mắng, nhưng lại đủ sức khiến người ta nhớ suốt đời. Với em, đó là một buổi chiều tưởng chừng rất bình thường, nhưng chỉ cách ranh giới sống – chết trong gang tấc. Và lỗi lầm ấy… bắt nguồn từ sự chủ quan của chính em.
Hôm đó, em theo bạn bè đến một khu vực ven sông, nơi mọi người thường tụ tập vào những ngày nắng gắt. Trời oi ả, gió thổi nhẹ, mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn lấp lóa trông vừa yên bình vừa mời gọi. Mọi người rủ nhau xuống tắm cho mát. Em vốn không giỏi bơi, nhưng vẫn tự trấn an: “Chỉ xuống chơi một chút thôi, có gì mà sợ.” Chính suy nghĩ ấy đã khiến em phải trả giá.
Ban đầu mọi thứ diễn ra khá ổn. Em chỉ đứng ở mép nước, để từng làn nước mát lạnh lướt qua chân. Nhưng khi thấy bạn bè bơi ra xa hơn, tiếng cười nói vang lên đầy thích thú, em bắt đầu cảm thấy mình thật nhút nhát. Một cảm giác ganh đua ngốc nghếch trỗi dậy. Em bước thêm vài bước nữa, rồi thêm vài bước nữa, cho đến khi mặt nước cao ngang ngực lúc nào không hay.
Chỉ trong một khoảnh khắc, em nhận ra có điều gì đó không ổn. Dòng nước bất chợt mạnh hơn, kéo người em lệch đi. Em cố giữ thăng bằng, nhưng càng vùng vẫy, cơ thể càng không nghe theo ý mình. Tim em đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp. Mọi âm thanh xung quanh dường như bị bóp méo, chỉ còn tiếng ù ù vang lên trong tai. Một nỗi hoảng sợ lạnh toát chạy dọc sống lưng khi em chợt hiểu ra: mình đã quá xa để có thể tự quay lại.
Trong những giây phút ấy, đầu óc em hỗn loạn. Em nghĩ đến gia đình, đến những điều còn dang dở, nghĩ đến việc chỉ vì sĩ diện và sự chủ quan mà bản thân có thể phải trả một cái giá quá lớn. Em cố kêu cứu, nhưng cổ họng nghẹn lại, tiếng gọi yếu ớt nhanh chóng chìm vào không gian rộng lớn.
May mắn thay, một người bạn nhận ra em có biểu hiện lạ. Sự việc diễn ra rất nhanh. Em chỉ nhớ cảm giác có bàn tay nắm chặt lấy tay mình, kéo em lại gần bờ. Khi đặt được chân lên đất, em gần như quỵ xuống, toàn thân run rẩy, hơi thở nặng nề như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Mặt em tái mét, tim vẫn chưa thể đập lại nhịp bình thường.
Ngồi trên bờ, nhìn dòng nước vẫn lặng lẽ trôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, em cảm thấy vừa sợ hãi vừa xấu hổ. Sợ vì nhận ra mạng sống con người mong manh đến nhường nào. Xấu hổ vì lỗi lầm ấy hoàn toàn do sự chủ quan và suy nghĩ nông cạn của bản thân. Không ai ép buộc em, không ai đẩy em vào tình huống nguy hiểm. Chính em đã tự bước vào.
Sau trải nghiệm đó, em hiểu rằng có những giới hạn không nên vượt qua chỉ để chứng tỏ bản thân. Lỗi lầm ấy dạy em bài học về sự cẩn trọng, về việc lắng nghe khả năng thật sự của mình và không coi thường những nguy hiểm tưởng chừng vô hình. Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, em vẫn thấy sống lưng lạnh đi. Nhưng cũng nhờ khoảnh khắc ấy, em biết trân trọng sự sống hơn và tự nhắc mình: có những sai lầm chỉ cần một lần mắc phải là đủ để nhớ suốt đời.

Bạn muốn hỏi điều gì?

question icon ĐẶT CÂU HỎI

500.000+

Lượt tải

10.000+

Câu hỏi được giải mỗi ngày

5.000+

Gia sư giải đáp

Ghé thăm ứng dụng của chúng tôi

CoLearn - Nền tảng học tập kết nối

intro-cut