Giúp em trả lời phần này với ạ:
Bà Hảo bị mù cả hai mắt từ khi tôi chưa ra đời. Tôi và cháu nội bà - cái Hoa cùng sinh một năm. Bà Hào đón cải Hoa về nuôi mà không chịu ra thị trấn ở với bố mẹ nó. Thế là cải Hoa trở thành bạn thân thuở bê của tôi. Chúng tôi quấn quýt với nhau như hai anh em ruột. Hàng ngày tôi đều sang với cải Hoa và hai đứa thường bị một bày ra đủ trỏ tỉnh quải. Bà Hào ngồi ở bờ hiện và bà luôn luôn tìm được việc gì đó vừa làm vừa canh chừng chúng tôi. Bà biết khi nào chúng tôi đang ở gần bờ ao, gióng lên một
câu thật nghiêm:
- Cả hai đứa quay vào! Cẩm chỉ ra bờ ao.
Tôi và cải Hoa chỉ còn biết lấm lét nhìn nhau phục tài bà. Có lần chúng tôi và im lặng đến cạnh bà. Đang yên trì là bà Hảo không biết thì tiếng bà thản nhiên cất lên:
- Giận gì nhau mà im như thóc thể?
Chúng tôi phả lê cười. Bà Hào mắng yêu:
- A. gớm cải quân này, định trêu bà phòng. Chúng mày có độn thổ bà vẫn biết
moi lên như moi khoai ấy.
Chúng tôi bèn mỗi đứa một bên áp vào ngực bà:
- Làm sao bà trông thấy chúng cháu?
- Lớn lên khắc biết – bà Hảo chớp chớp cặp mắt - người ta chẳng ai chỉ toàn
gặp rủi đâu....
Lớn lên, đứa trước, đứa sau cả tôi và cải Hoa cùng ra thị trấn, cách làng đúng
một ngày xe ngựa.
Thời gian đầu chưa quen môi trường mới, cả hai đứa thường xin bố mẹ về làng thăm bà. Khi bác xà ích vui tính và tốt bụng ghìm con ngựa đề tôi và cải Hoa nhảy xuống, đã thấy bà Hảo chống gậy chờ sẵn ở đó. Chúng tôi, mỗi đứa một bên dìu bà về nhà. Bà Hảo bào bà đã nghe thấy tiếng lọc cọc, lọc cọc của chiếc xe gồ từ trong giấc mơ của bà những đêm trước. Sau này tôi mới biết, chiều nào bà cũng đợi chúng tôi tại nơi chiếc xe ngựa dừng trả khách ở điểm cuối cùng.
Những chuyến thăm bà Hảo của chúng tôi thưa dần. Cả tôi và cải Hoa đều có lũ bạn và con đường về làng, vẫn chỉ có một ngày xe ngựa, trở nên xa mù mịt. Tháng hoặc có giỗ, tết...chỉ mình cái Hoa theo bố mẹ về. Nhưng nó lại đi ngay. Nó bảo bà Hảo rất nhớ tôi và mong tôi học hành cẩn thận. Ban đầu tôi đón nhận điều đó với một chút ân hận vì không về thăm bà. Nhưng rồi tôi quên dần nhiều thứ trong đó có cái làng hẻo lánh của mình, nơi bà Hảo vẫn ngày đêm nghe tiếng lọc cọc của xe ngựa...
[Lược một đoạn)
Tôi lại dòng tai đón nhận thứ âm thanh giống như dao động tắt dần của quả lắc đồng hồ. Lát sau thì bà Hào hiện ra ở lối rẽ. Bà dò đường một cách chật vật, toàn bộ tinh lực hướng về bến xe ngựa. Không cầm được, tôi lao như tên bắn về phía bà:
- Bà! Tôi nghẹn ngào - châu bị người ta phản bội rồi...
Bà Hảo lần lần từ đầu đến vai tôi như thể xem bà có đang mơ không rồi cười một cách mãn nguyện:
- Bố mày, lớn thể còn khóc như con nít ấy. Dễ thường suôn sẻ cả có khi nó chả thèm biết bà sống hay chết.
- Làm sao bà biết điều đó? – Tôi hỏi bà bằng nỗi sợ hãi.
- Lớn lên khắc biết – bà Hảo vẫn trả lời tôi như từng trả lời hồi tôi còn bé.
Tôi có cảm giác bà Hào cũng thuộc số người quyết sống chỉ để làm việc không thể bỏ dở. Bởi vì ngay sau đó bà bảo tôi:
- Từ ngày mai bà có thể chết mà không luyến tiếc điều gì.
Tôi đứng chết lặng, cảm thấy vang lên trong lồng ngực tiếng gõ da diết và tàn nhẫn của thời gian. Trước mắt tôi giờ đây là những bến thời gian trắng xóa mà tôi sẽ phải một mình vượt qua.
(Trích Bến thời gian, Tạ Duy Anh, Truyện ngắn chọn lọc - Tạ Duy Anh, NXB Hội nhà văn, 2015)
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1. Nêu dấu hiệu nhận biết ngôi kể trong đoạn trích.
Câu 2. Xác định lời của người kể chuyện và lời của nhân vật trong những câu văn sau:
Chúng tôi phả lê cười. Bà Hảo mắng yêu:
- A, gớm cái quân này, định trêu bà phòng. Chúng mày có độn thổ bà vẫn biết moi lên như moi khoai ấy.
Câu 3. Nhân vật tối dành tình cảm gì cho nhân vật bà Hảo?
Câu 4. Hình ảnh bến thời gian trong đoạn trích có ý nghĩa gì?
Câu 5. Thông điệp ý nghĩa nhất mà anh/chị rút ra từ văn bản là gì? Vì sao?