Tóm tắt đoạn trước: Lương – một người đàn ông nghèo mồ côi từ nhỏ sống bằng nghề chèo đò ở bến Đậu Đỏ. Lương đem lòng yêu Bông cô gái làng xóm dù biết cô đã chọn con đường làm việc ở quán bia để kiếm tiền nuôi gia đình. Lương cố gắng tích góp để có thể xây dựng cuộc sống tốt hơn, mong có một ngày thổ lộ tình cảm của mình với Bông.Nhưng khi Bông chọn kết hôn với một người đàn ông giàu có Lương vẫn lặng lẽ quan tâm và yêu thương cô dù trong lòng chất chứa nỗi đau và sự tiếc nuối)
Sau này, Bông dửng dưng qua đò như chưa hề có cái đêm hôm đó. Bông đi với một thằng con trai mới. Thằng nầy để tóc năm năm nên Lương kêu nó bằng “Năm - năm”. “Năm - năm” trẻ măng, quần áo thơm, đầu tóc thơm, chiếc xe phân khối lớn nổ tè tè ra đám khói cũng thơm. Bốn giờ, “Năm - năm” đón Bông ở đầu bến đò. Nó hất mặt hỏi Lương có biết Hồng không... Lương nói Lương chỉ biết Bông thôi. Lòng anh nghĩ, dù là Hồng, là Mai, là Cúc thì vẫn là Bông. “Năm - năm” cười sùi sụt: “Ông nội này cù lần thiệt”. Bông qua sông đi rồi. Mấy bà già đi chợ về nguýt muốn rách đuôi con mắt:
- Con gái con đứa gì mà ngồi vểnh phao câu, thấy ghét.
Lương lặng lẽ cười. Anh đưa Bông đi rồi chở Bông về. Kỳ cục, Lương không biết rằng mỗi lần thấy Lương dại miệng kéo răng ra cười là lòng Bông quặn đau. Bông muốn nhìn thấy anh buồn, thấy trong mắt anh lộ ra một cái nhìn ghen tức. Nhưng Lương không được thông minh lắm, Lương không hiểu. Lương khùng.
Lương không ngờ. Chiều đó anh đưa Bông tươi hồng qua sông, sáng hôm sau má Bông với đám em qua đò, mếu máo:
- Con Bông nó bị tai nạn.
Nghe nói Bông bị thương trong lúc đua xe cùng “Năm - năm”.
Nghe nói cột sống Bông bị tổn thương nặng. Một nửa chi dưới đã bất toại.
Lương chỉ nghe người xóm Miễu qua đò nói lại. Lương không bỏ đi đâu được đôi chèo. Lương không rành cái gì ngoài cái bến, dòng sông, đất đai xóm Miễu. Lương ngồi tưởng tượng ở trong bệnh viện chắc Bông buồn lắm. Lương chờ Bông về.
Bến đò xóm Miễu thay đổi chủ. Lương vẫn mải miết chèo qua chèo lại, càn lên dòng chảy, lên sóng nước mà đi. Bông ngồi trên bến thu tiền. Nó vuốt phẳng phiu từng tờ giấy bạc lẻ nhàu vào từng ô của chiếc hộp Lương đóng ngày xưa. Người không biết qua bến nhìn Bông xinh đẹp tươi hồng rồi nhìn vẻ mặt già háp của Lương mà lòng tiếc hùi hụi, tiếc đôi đũa mốc với cái mâm son, tiếc bông lài trắng với bãi cứt trâu xanh. Người biết chuyện cười Lương khùng, cưu mang một đứa con gái lỡ lầm còn thêm chuyện không còn khả năng làm vợ. Câu 1 chỉ ra dấu hiệu để xác định ngôi kể của đoạn trích Câu 2 xác định những từ ngữ Nam Bộ có trong đoạn trích Câu 3 Nhận xét của anh/chị về nhân vật Bông qua chi tiết Lương không biết rằng mỗi lần thấy Lương dại miệng kéo răng ra cười là lòng Bông quặn đau. Bông muốn nhìn thấy anh buồn, thấy trong mắt anh lộ ra một cái nhìn ghen tức. Câu 4 anh/chị hãy nêu suy nghĩ về ý nghĩa của chi tiết Nó vuốt phẳng phiu từng tờ giấy bạc lẻ nhàu vào từng ô của chiếc hộp Lương đóng ngày xưa. Câu 5 từ nội dung của đoạn trích anh chị hãy bày tỏ suy nghĩ về ý nghĩa của lòng bao dung trong các môi quan hệ Phải