Viết bài tập làm văn số 2 – Văn tự sự kết hợp với miêu tả và b…
Soạn bài Viết bài tập làm văn số 2 – Văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm
<p style="text-align: justify;"><br /><!-- Quick Adsense WordPress Plugin: http://quickadsense.com/ --></p> <p style="text-align: justify;"><strong>Đề 1: H&atilde;y kể về một kỉ niệm đ&aacute;ng nhớ của em đối với một con vật nu&ocirc;i m&agrave; em y&ecirc;u th&iacute;ch.</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>Gợi &yacute; d&agrave;n b&agrave;i:</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở b&agrave;i</strong>: Giới thiệu con vật nu&ocirc;i của em.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Th&acirc;n b&agrave;i</strong></strong></p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&ndash; Tả về h&igrave;nh d&aacute;ng của con vật nu&ocirc;i đ&oacute;</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ Tả bao qu&aacute;t h&igrave;nh d&aacute;ng b&ecirc;n ngo&agrave;i của con vật: bộ l&ocirc;ng, m&agrave;u da, v&oacute;c d&aacute;ng</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ Tả từng bộ phận: đầu, tai, mắt, th&acirc;n h&igrave;nh, ch&acirc;n, đu&ocirc;i</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ Tả sơ lược về th&oacute;i quen sinh hoạt, sở th&iacute;ch của con vật nu&ocirc;i đ&oacute;.</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ N&oacute;i về m&ocirc;i trường sống của con vật nu&ocirc;i đ&oacute;</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&ndash; Kỉ niệm đ&aacute;ng nhớ với con vật nu&ocirc;i: Vật nu&ocirc;i lập k&igrave; t&iacute;ch đuổi trộm, tr&ocirc;ng nh&agrave;.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết b&agrave;i</strong>:</strong> Cảm nghĩ v&agrave; lời hứa với vật nu&ocirc;i.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>B&agrave;i l&agrave;m tham khảo:</strong></p> <p>Nh&acirc;n dịp sinh nhật lần thứ ch&iacute;n của em, mẹ đ&atilde; tặng cho em một ch&uacute; ch&oacute; rất xinh. Em đặt t&ecirc;n cho n&oacute; l&agrave; B&ocirc;ng. Em y&ecirc;u B&ocirc;ng lắm! N&oacute; kh&ocirc;ng chỉ l&agrave; một người bạn th&acirc;n thiết m&agrave; c&ograve;n l&agrave; một &acirc;n nh&acirc;n đối với em.</p> <p>B&ocirc;ng l&agrave; một ch&uacute; ch&oacute; c&oacute; bộ l&ocirc;ng d&agrave;i mềm v&agrave; mượt m&agrave;u trắng như tuyết. Ng&agrave;y mới về nh&agrave; em, n&oacute; như một cục b&ocirc;ng m&agrave;u trắng lăn tr&ograve;n tr&ecirc;n s&acirc;n khiến em rất th&iacute;ch th&uacute;. Cặp ch&acirc;n thon, cao v&agrave; d&agrave;i l&uacute;c n&agrave;o cũng bước đi hết sức uyển chuyển. Đ&ocirc;i mắt to v&agrave; s&aacute;ng, trong b&oacute;ng tối như những vi&ecirc;n pha l&ecirc; m&agrave;u xanh cực k&igrave; đẹp mắt. C&aacute;i mũi xinh xinh l&uacute;c n&agrave;o cũng ươn ướt. C&aacute;i đu&ocirc;i cong v&agrave; d&agrave;i c&agrave;ng t&ocirc; th&ecirc;m vẻ duy&ecirc;n d&aacute;ng cho ch&uacute; ch&oacute; B&ocirc;ng của em.</p> <p>Hằng ng&agrave;y, em với B&ocirc;ng quấn qu&yacute;t b&ecirc;n nhau như những người bạn th&acirc;n thiết kh&ocirc;ng thể t&aacute;ch rời. Khi em học b&agrave;i, n&oacute; nằm ngủ ngon l&agrave;nh dưới ch&acirc;n ghế. Khi em l&agrave;m việc nh&agrave; gi&uacute;p mẹ, n&oacute; ton ton ph&iacute;a sau em, thỉnh thoảng dịu dịu v&agrave;o tay em l&agrave;m nũng. V&agrave; cả những khi em đi chơi c&ugrave;ng c&aacute;c bạn trong x&oacute;m, B&ocirc;ng cũng đi c&ugrave;ng em. V&agrave;o h&egrave; năm ngo&aacute;i, nhờ c&oacute; B&ocirc;ng m&agrave; em đ&atilde; được cứu khỏi bị đuối nước.</p> <p>Gần nh&agrave; em c&oacute; một con s&ocirc;ng nước rất trong v&agrave; m&aacute;t. Trong những ng&agrave;y h&egrave; n&oacute;ng nực, bọn trẻ con trong x&oacute;m ng&agrave;y n&agrave;o cũng h&ograve; h&eacute;t nhau ra s&ocirc;ng tắm. L&agrave; một đứa trẻ d&aacute;t nước từ nhỏ, tuy đ&atilde; mười ba tuổi rồi nhưng em vẫn kh&ocirc;ng biết bơi. Thấy ch&uacute;ng n&oacute; n&ocirc; đ&ugrave;a dưới d&ograve;ng nước m&aacute;t, em thấy ghen tị lắm. Mấy đứa trẻ đ&aacute;ng gh&eacute;t thỉnh thoảng khi thấy em đi qua c&ograve;n cố t&igrave;nh ch&ograve;ng ghẹo em l&agrave; đứa nh&aacute;t c&aacute;y, lớn đầu rồi m&agrave; c&ograve;n kh&ocirc;ng biết bơi. Ng&agrave;y h&ocirc;m đ&oacute;, về nh&agrave; em đ&atilde; kh&oacute;c rất l&acirc;u b&ecirc;n cạnh ch&uacute; ch&oacute; B&ocirc;ng. Con ch&oacute; lặng y&ecirc;n kh&ocirc;ng nh&uacute;c nh&iacute;ch, nằm trong l&ograve;ng em như thế h&agrave;ng giờ liền.</p> <p>Ng&agrave;y h&ocirc;m sau, em quyết định sẽ học bơi để chứng tỏ rằng m&igrave;nh kh&ocirc;ng phải l&agrave; một đứa trẻ nh&uacute;t nh&aacute;t. Khi thấy em tay x&aacute;ch n&aacute;ch mang phao bơi ra bờ s&ocirc;ng, B&ocirc;ng nhảy qu&yacute;nh l&ecirc;n quanh người em như để cổ vũ tinh thần cho em vậy. Thế l&agrave; em c&ugrave;ng ch&uacute; ch&oacute; nhỏ của m&igrave;nh đi tập bơi. Khi mới xuống nước, em cảm thấy rất sợ v&agrave; lo lắng. Em muốn nhảy ngay lại l&ecirc;n bờ. Nhưng trong t&acirc;m tr&iacute; em lại hiện về những c&acirc;u n&oacute;i v&agrave; những tr&agrave;ng cười giễu cợt của lũ trẻ trong l&agrave;ng, em quyết t&acirc;m gạt bỏ mọi nỗi sợ h&atilde;i ấy v&agrave; cố gắng giữ chặt v&agrave;o chiếc phao bơi. Vẫy v&ugrave;ng được một l&uacute;c, em thấy mệt nho&agrave;i. Từ tr&ecirc;n bờ c&oacute; tiếng sủa vang. B&ocirc;ng đang cổ vũ tinh thần cho em. Thấy vậy, em cố gắng tập đạp ch&acirc;n tiếp. Một l&uacute;c sau, v&igrave; qu&aacute; mệt, em v&ocirc; &yacute; rời tay khỏi chiếc phao bơi. V&agrave; một&hellip; hai&hellip; ba, em bỗng ch&igrave;m nghỉm xuống nước. Qu&aacute; hoảng hốt v&agrave; sợ h&atilde;i, em chỉ kịp hết l&ecirc;n một tiếng, rồi như bị h&agrave;ng ng&agrave;n con y&ecirc;u qu&aacute;i nước ra sức nhấn ch&igrave;m&hellip; V&agrave; rồi em kh&ocirc;ng biết g&igrave; nữa.</p> <p>Khi tỉnh dậy, em thấy m&igrave;nh nằm trong căn ph&ograve;ng nhỏ của m&igrave;nh, b&ecirc;n cạnh l&agrave; ch&uacute; ch&oacute; B&ocirc;ng nằm phủ phục với &aacute;nh mắt buồn thiu. Thấy tiếng động, n&oacute; ngổm dậy v&agrave; &aacute;nh mắt lập tức s&aacute;ng bừng l&ecirc;n khi thấy em thức giấc. Con ch&oacute; nhảy qu&yacute;nh l&ecirc;n sung sướng rồi sủa ầm l&ecirc;n, chạy ra ngo&agrave;i s&acirc;n để b&aacute;o cho mọi người biết. Theo sau ch&uacute; ch&oacute; B&ocirc;ng, mẹ của em bước v&agrave;o với nụ cười dịu d&agrave;ng, mẹ hỏi han em &acirc;n cần. Qua lời kể của mẹ, em mới biết rằng ch&iacute;nh l&uacute;c em ch&igrave;m xuống nước, B&ocirc;ng đ&atilde; chạy đến nh&agrave; gần bờ s&ocirc;ng, sủa ầm l&ecirc;n khiến mọi người phải đi theo n&oacute; v&agrave; họ đ&atilde; cứu em khỏi d&ograve;ng nước đ&aacute;ng sợ ấy. Em dang tay, B&ocirc;ng từ ph&iacute;a xa chạy nh&agrave;o v&agrave;o l&ograve;ng em. Em xoa đầu ch&uacute; ch&oacute; nhỏ đ&aacute;ng y&ecirc;u v&agrave; th&ocirc;ng minh của m&igrave;nh. C&ograve;n con ch&oacute; th&igrave; dụi dụi v&agrave;o l&ograve;ng em đầy y&ecirc;u mến. Ch&iacute;nh nhờ c&oacute; ch&uacute; ch&oacute; nhỏ ấy, em đ&atilde; được cứu sống.</p> <p>Sau sự việc lần ấy, bố hứa sẽ dạy em học bơi. V&agrave;o mỗi chiều cuối tuần, cả B&ocirc;ng v&agrave; em lon ton theo bố ra bờ s&ocirc;ng. Bố dạy em từng ch&uacute;t, từng ch&uacute;t v&agrave; ch&uacute; ch&oacute; nhỏ của em th&igrave; đứng tr&ecirc;n bờ d&otilde;i theo đầy chăm ch&uacute; v&agrave; kh&iacute;ch lệ d&agrave;nh cho em. Em rất y&ecirc;u v&agrave; biết ơn ch&uacute; ch&oacute; B&ocirc;ng của m&igrave;nh.</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;</p> <p style="text-align: justify;"><strong>Đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, c&ocirc; gi&aacute;o buồn.</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>Gợi &yacute; d&agrave;n b&agrave;i</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở b&agrave;i</strong>: Giới thiệu vấn đề</p> <p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Th&acirc;n b&agrave;i</strong></strong></p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Ho&agrave;n cảnh, thời gian mắc lỗi</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Kể lại sự việc m&igrave;nh mắc lỗi, v&iacute; dụ (quay c&oacute;p trong giờ, kh&ocirc;ng l&agrave;m b&agrave;i tập, n&oacute;i dối)</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Nguy&ecirc;n nh&acirc;n n&agrave;o đ&atilde; khiến em mắc lỗi đ&oacute;.</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Hậu quả để lại l&agrave; g&igrave;? Phản ứng buồn b&atilde; của thầy c&ocirc; l&agrave; g&igrave;?</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Cảm x&uacute;c, suy nghĩ của em.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết b&agrave;i</strong>:</strong> B&agrave;i học r&uacute;t ra cho bản th&acirc;n sau lần ấy.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>B&agrave;i l&agrave;m tham khảo:</strong></p> <p>Trong cuộc sống, mỗi ch&uacute;ng ta kh&ocirc;ng &iacute;t lần mắc lỗi nhưng c&oacute; những lỗi lầm đ&atilde; g&acirc;y ra kh&ocirc;ng bao giờ ch&uacute;ng ta qu&ecirc;n được. B&acirc;y giờ, cứ mỗi lần nhớ đến c&ocirc; gi&aacute;o dạy văn năm lớp bảy, t&ocirc;i lại thấy trong l&ograve;ng m&igrave;nh day dứt v&igrave; đ&atilde; v&ocirc; lễ với c&ocirc;.</p> <p>T&ocirc;i vốn l&agrave; một đứa trẻ bất hạnh nhất tr&ecirc;n đời &ndash; t&ocirc;i lu&ocirc;n nghĩ về bản th&acirc;n m&igrave;nh như vậy. Mẹ t&ocirc;i sinh ra t&ocirc;i nhưng t&ocirc;i kh&ocirc;ng c&oacute; bố. Từ b&eacute; t&ocirc;i đ&atilde; lu&ocirc;n bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt l&agrave; &ldquo;đồ con hoang&rdquo;. Nhiều b&agrave; mẹ kh&ocirc;ng cho con họ chơi với t&ocirc;i. T&ocirc;i sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nh&agrave; nhỏ tồi t&agrave;n cuối x&oacute;m. Từ b&eacute;, t&ocirc;i kh&ocirc;ng thấy ai tốt bụng v&agrave; thương t&ocirc;i ngo&agrave;i mẹ t&ocirc;i. Hai mẹ con t&ocirc;i sống trơ trọi kh&ocirc;ng họ h&agrave;ng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt t&ocirc;i, lo&agrave;i người thật xấu xa v&agrave; độc &aacute;c &ndash; trừ người mẹ hiền l&agrave;nh m&agrave; t&ocirc;i hết l&ograve;ng thương y&ecirc;u v&agrave; k&iacute;nh trọng. Đến tuổi đi học, t&ocirc;i kh&ocirc;ng chơi với bạn n&agrave;o trong lớp, lu&ocirc;n l&atilde;nh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.</p> <p>Năm ấy, t&ocirc;i học lớp bảy. Trong giờ văn, h&ocirc;m nay lớp học văn nghị luận chứng minh. C&ocirc; gi&aacute;o giảng đề &ldquo;L&aacute; l&agrave;nh đ&ugrave;m l&aacute; r&aacute;ch&rdquo;. C&ocirc; đ&atilde; d&ugrave;ng nhiều lập luận v&agrave; dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho ch&uacute;ng t&ocirc;i thấy đấy l&agrave; l&ograve;ng nh&acirc;n &aacute;i của người Việt Nam ta. Giảng xong, c&ocirc; cho lớp viết b&agrave;i, tiết sau c&ocirc; sẽ sửa. Tiết học sau, c&ocirc; gọi một số bạn nộp b&agrave;i cho c&ocirc; sửa &ndash; trong đ&oacute; c&oacute; t&ocirc;i. C&ocirc; gọi t&ocirc;i l&ecirc;n v&agrave; hỏi: &ldquo;To&agrave;n, tại sao em lại kh&ocirc;ng l&agrave;m b&agrave;i m&agrave; để giấy trắng? Em kh&ocirc;ng hiểu b&agrave;i &agrave;? Kh&ocirc;ng hiểu chỗ n&agrave;o c&ocirc; sẽ giảng lại cho?&rdquo;</p> <p>Phản ứng của t&ocirc;i bất ngờ đến mức l&agrave;m cả lớp sững sờ nh&igrave;n t&ocirc;i. T&ocirc;i g&acirc;n cổ l&ecirc;n trả lời c&ocirc;: &ldquo;Em kh&ocirc;ng l&agrave;m v&igrave; em kh&ocirc;ng th&egrave;m l&agrave;m chứ kh&ocirc;ng phải kh&ocirc;ng hiểu. To&agrave;n l&agrave; n&oacute;i dối, bịa đặt, tr&ecirc;n đời n&agrave;y l&agrave;m g&igrave; c&oacute; l&ograve;ng nh&acirc;n &aacute;i, người y&ecirc;u thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối tr&aacute; như thế l&agrave; đ&uacute;ng cơ chứ?&rdquo; T&ocirc;i n&oacute;i m&agrave; kh&ocirc;ng biết m&igrave;nh đang n&oacute;i g&igrave;. C&oacute; lẽ đ&oacute; l&agrave; những điều uất ức dồn n&eacute;n từ l&acirc;u h&ocirc;m nay bộc ph&aacute;t. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ng&agrave;ng về ph&iacute;a t&ocirc;i. C&ograve;n c&ocirc; gi&aacute;o th&igrave; mặt t&aacute;i xanh, t&ocirc;i thấy c&ocirc; giận đến run người. C&ocirc; kh&ocirc;ng n&oacute;i lời n&agrave;o m&agrave; bước nhanh ra khỏi lớp. T&ocirc;i biết c&ocirc; rất giận. C&ocirc; sợ kh&ocirc;ng k&igrave;m chế được cảm x&uacute;c n&ecirc;n bước ra ngo&agrave;i chăng? T&ocirc;i tho&aacute;ng &acirc;n hận v&igrave; qu&aacute; lời với c&ocirc; nhưng t&ocirc;i kh&ocirc;ng thấy m&igrave;nh sai. Lớp trưởng đến b&ecirc;n t&ocirc;i nhẹ nh&agrave;ng: &ldquo;Tại sao cậu v&ocirc; lễ như thế? Đi theo xin lỗi c&ocirc; đi!&rdquo; T&ocirc;i giận dữ: &ldquo;Tớ kh&ocirc;ng n&oacute;i sai. Tớ kh&ocirc;ng c&oacute; lỗi!&rdquo;</p> <p>Sau sự việc tr&ecirc;n, t&ocirc;i đinh ninh m&igrave;nh sẽ bị đuổi học hoặc ch&iacute; &iacute;t l&agrave; mời phụ huynh. T&ocirc;i chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, c&ocirc; gọi t&ocirc;i l&ecirc;n gặp ri&ecirc;ng c&ocirc;. T&ocirc;i biết m&igrave;nh sẽ bị khiển tr&aacute;ch rất nặng. T&ocirc;i bước v&agrave;o ph&ograve;ng gi&aacute;o vi&ecirc;n, c&ocirc; ngồi đ&oacute; vẻ mặt buồn rười rượi. Tr&ecirc;n đ&ocirc;i mắt đen lay l&aacute;y của c&ocirc; c&ograve;n ng&acirc;n ngấn nước. T&ocirc;i đo&aacute;n c&ocirc; vừa kh&oacute;c v&agrave; thấy ngạc nhi&ecirc;n. T&ocirc;i c&agrave;ng ngạc nhi&ecirc;n hơn khi c&ocirc; kh&ocirc;ng tr&aacute;ch mắng t&ocirc;i m&agrave; nhẹ nh&agrave;ng ph&acirc;n t&iacute;ch cho t&ocirc;i thấy rằng t&ocirc;i nghĩ như thế l&agrave; lệch lạc. C&aacute;c bạn đ&atilde; lu&ocirc;n gần gũi v&agrave; gi&uacute;p đỡ t&ocirc;i, c&ocirc; đ&atilde; lu&ocirc;n quan t&acirc;m v&agrave; y&ecirc;u thương t&ocirc;i. T&ocirc;i v&ocirc; c&ugrave;ng &acirc;n hận. T&ocirc;i l&iacute; nh&iacute; xin lỗi c&ocirc;. C&ocirc; dịu d&agrave;ng xoa v&agrave;o đầu t&ocirc;i v&agrave; bảo: &ldquo;Em hiểu được như thế l&agrave; tốt v&agrave; đừng n&ecirc;n mất niềm tin v&agrave;o t&igrave;nh người như thế! C&ocirc; kh&ocirc;ng giận em đ&acirc;u&rdquo;. D&ugrave; c&ocirc; n&oacute;i vậy nhưng t&ocirc;i vẫn thấy m&igrave;nh thật c&oacute; lỗi khi v&ocirc; lễ với c&ocirc;.</p> <p>T&ocirc;i thật biết ơn c&ocirc; v&igrave; đ&atilde; dạy t&ocirc;i b&agrave;i học về tấm l&ograve;ng độ lượng v&agrave; gi&uacute;p t&ocirc;i lấy lại niềm tin về t&igrave;nh người.</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;</p> <p style="text-align: justify;"><strong>Đề 3: Kể về một việc em đ&atilde; l&agrave;m khiến bố mẹ rất vui l&ograve;ng.</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>Gợi &yacute; d&agrave;n b&agrave;i</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở b&agrave;i</strong>: Giới thiệu vấn đề</p> <p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Th&acirc;n b&agrave;i</strong>:</strong></p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Ho&agrave;n cảnh, địa điểm em đ&atilde; gi&uacute;p đỡ người kh&aacute;c.</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Kể lại diễn biến lần gi&uacute;p đỡ đ&oacute;, v&iacute; dụ: (gi&uacute;p đỡ em nhỏ đi lạc, ch&eacute;p b&agrave;i khi bạn bị ốm,...)</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Kết quả nhận được sau lần gi&uacute;p đỡ đ&oacute;</p> <p style="text-align: justify;">+ Với người được gi&uacute;p đỡ họ tỏ th&aacute;i độ thế n&agrave;o: biết ơn, tr&acirc;n trọng,&hellip;</p> <p style="text-align: justify;">+ Với bản th&acirc;n em sau khi gi&uacute;p đỡ người kh&aacute;c thấy thế n&agrave;o: hạnh ph&uacute;c, vui vẻ,&hellip;</p> <p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết b&agrave;i</strong>:</strong> Tổng kết vấn đề: &Yacute; nghĩa của việc gi&uacute;p đỡ những người xung quanh. <!-- Quick Adsense WordPress Plugin: http://quickadsense.com/ --></p> <p style="text-align: justify;"><strong>B&agrave;i l&agrave;m tham khảo:</strong></p> <p>Con đường về nh&agrave; h&ocirc;m nay sao m&agrave; d&agrave;i thế! D&agrave;i hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nh&agrave;, vội v&atilde; hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc l&agrave;m hữu &iacute;ch của m&igrave;nh trong buổi s&aacute;ng h&ocirc;m nay.</p> <p>S&aacute;ng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường m&agrave; miệng kh&ocirc;ng ngớt xu&yacute;t xoa v&igrave; những cơn gi&oacute; heo may v&agrave; những giọt mưa lất phất gọi c&aacute;i r&eacute;t đầu m&ugrave;a. H&igrave;nh như người ta cảm thấy lạnh hơn l&uacute;c đầu mưa th&igrave; phải. Đang mải m&ecirc; với những c&acirc;u h&aacute;t vu vơ, em bỗng giật m&igrave;nh: Sao mới s&aacute;ng sớm m&agrave; đ&atilde; c&oacute; một cụ gi&agrave; tr&ocirc;ng tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe d&ugrave; rất vội v&igrave; c&oacute; vẻ như cụ gi&agrave; đang rất lạnh v&agrave; lại bị lạc đường th&igrave; phải. Vừa xuống xe em liền hỏi:</p> <p>&ndash; Ch&aacute;u ch&agrave;o cụ ạ! H&igrave;nh như cụ đang muốn hỏi đường c&oacute; phải kh&ocirc;ng?</p> <p>Cụ gi&agrave; ngẩng mặt l&ecirc;n. B&acirc;y giờ em mới quan s&aacute;t kỹ: cụ gi&agrave; chừng 75 tuổi, khu&ocirc;n mặt nhăn nh&uacute;m lộ r&otilde; một cuộc đời vất vả phong sương. Cụ mặc chiếc &aacute;o n&acirc;u đ&atilde; cũ v&agrave; kh&aacute; mỏng. Em đo&aacute;n chắc n&oacute; kh&ocirc;ng đủ che ấm cho cụ l&uacute;c n&agrave;y.</p> <p>&ndash; Cụ mới ở qu&ecirc; ra. Nh&agrave; con trai cụ trước ở gần đ&acirc;y nhưng giờ đ&atilde; chuyển ra chỗ mới, cụ th&igrave; kh&ocirc;ng r&otilde; đường đi đằng n&agrave;o. M&agrave; trời h&ocirc;m nay sao tự dưng lạnh qu&aacute;.</p> <p>&Agrave; th&igrave; ra l&agrave; vậy! Nhưng m&igrave;nh cũng đ&acirc;u biết đường, em nghĩ. Nhưng c&oacute; c&aacute;ch rồi:</p> <p>&ndash; Ch&aacute;u cũng kh&ocirc;ng r&otilde; đường b&agrave; ạ! Nhưng ch&aacute;u sẽ gi&uacute;p b&agrave; đến chỗ c&aacute;c ch&uacute; c&ocirc;ng an kia để hỏi đường v&agrave; trước hết l&agrave; để b&agrave; nghỉ cho đỡ lạnh.</p> <p>Mải đưa cụ gi&agrave; qua những l&agrave;n xe d&agrave;y đặc để đến chỗ những ch&uacute; c&ocirc;ng an, em qu&ecirc;n b&eacute;ng đi giờ học. L&uacute;c vừa quay lại th&igrave; đ&atilde; muộn giờ. Em chỉ kịp ch&agrave;o b&agrave; l&atilde;o, n&oacute;i lại với ch&uacute; c&ocirc;ng an địa chỉ của m&igrave;nh rồi l&ecirc;n xe đạp vội.</p> <p>Đến lớp em bị muộn mười lăm ph&uacute;t đầu giờ v&agrave; bị c&ocirc; gi&aacute;o ph&ecirc; b&igrave;nh. Ngại ng&ugrave;ng, em lặng lẽ đi v&agrave;o lớp. Nhưng b&agrave;i học vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng th&igrave; ch&uacute; c&ocirc;ng an ban n&atilde;y đến lớp học của em. Ch&uacute; trao đổi với c&ocirc; gi&aacute;o chủ nhiệm b&ecirc;n ngo&agrave;i lớp trong sự ngơ ng&aacute;c, x&ocirc;n xao của cả lớp. Rồi c&ocirc; gi&aacute;o bước v&agrave;o tươi cười n&oacute;i:</p> <p>&ndash; Trước hết c&ocirc; xin lỗi Ngọc Linh v&igrave; chưa hỏi kỹ đ&atilde; vội ph&ecirc; b&igrave;nh. C&aacute;c em ạ! H&ocirc;m nay bạn Linh đi muộn kh&ocirc;ng phải v&igrave; cố t&igrave;nh vi phạm nội quy m&agrave; l&agrave; v&igrave; bạn ấy đ&atilde; gi&uacute;p một cụ gi&agrave; bị lạc t&igrave;m thấy nh&agrave; của con trai m&igrave;nh. Trước tập thể, c&ocirc; khen ngợi Ngọc Linh. C&ograve;n c&aacute;c em, c&ocirc; nghĩ đ&oacute; cũng l&agrave; một b&agrave;i học tốt đối với tất cả ch&uacute;ng ta.</p> <p>Buổi học h&ocirc;m ấy lại tiếp tục s&ocirc;i nổi v&agrave; &yacute; nghĩa. C&ograve;n em, em vừa vui vừa rất tự h&agrave;o. Chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất h&agrave;i l&ograve;ng về việc l&agrave;m hữu &iacute;ch của con g&aacute;i m&igrave;nh.</p> <p>&nbsp;</p> <p style="text-align: justify;"><strong>Để 4: Nếu l&agrave; người được chứng kiến cảnh l&atilde;o Hạc kể chuyện b&aacute;n ch&oacute; với &ocirc;ng gi&aacute;o trong truyện ngắn của Nam Cao th&igrave; em sẽ ghi lại c&acirc;u chuyện đ&oacute; như thế n&agrave;o?</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>Gợi &yacute; d&agrave;n b&agrave;i:</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>1.&nbsp;</strong><strong>Mở b&agrave;i</strong>: Dẫn dắt ho&agrave;n cảnh việc chứng kiến c&acirc;u chuyện của l&atilde;o Hạc kể l&uacute;c b&aacute;n ch&oacute;.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Th&acirc;n b&agrave;i</strong>:</strong></p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&ndash; N&ecirc;u c&aacute;c sự việc ch&iacute;nh theo trật tự truyện kể</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ Vừa gặp l&atilde;o Hạc đ&atilde; n&oacute;i &ldquo;b&aacute;n rồi&rdquo;</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ L&atilde;o cười như mếu v&agrave; đ&ocirc;i mắt ầng ậng nước</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ L&atilde;o bắt đầu kh&oacute;c hu hu như đứa trẻ, c&aacute;i miệng m&oacute;m m&eacute;m của l&atilde;o cứ m&eacute;o xệch đi.</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&nbsp;+ L&atilde;o tự dằn vặt bản th&acirc;n bằng n&agrave;y tuổi c&ograve;n nhẫn t&acirc;m lừa một con ch&oacute;, l&atilde;o &acirc;n hận, dằn vặt</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;&nbsp;&ndash; Cảm x&uacute;c v&agrave; suy nghĩ về nh&acirc;n vật l&atilde;o Hạc.</p> <p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết b&agrave;i</strong>:</strong> Từ ho&agrave;n cảnh của l&atilde;o Hạc, bản th&acirc;n em ( sự h&oacute;a th&acirc;n v&agrave;o người kể chuyện) em c&oacute; suy nghĩ g&igrave; về th&acirc;n phận người n&ocirc;ng d&acirc;n trong x&atilde; hội cũ trước c&aacute;ch mạng th&aacute;ng T&aacute;m.</p> <p style="text-align: justify;">&nbsp;</p> <p style="text-align: justify;"><strong>Đề b&agrave;i: Cho sự việc v&agrave; nh&acirc;n vật sau đ&acirc;y: Sau khi b&aacute;n ch&oacute;, l&atilde;o Hạc sang b&aacute;o cho &ocirc;ng gi&aacute;o biết.</strong></p> <p style="text-align: justify;"><strong>Em h&atilde;y đ&oacute;ng vai &ocirc;ng gi&aacute;o, kể lại gi&acirc;y ph&uacute;t l&atilde;o Hạc sang b&aacute;o tin b&aacute;n ch&oacute; với vẻ mặt v&agrave; t&acirc;m trạng đau khổ.</strong></p> <p style="text-align: justify;">B&agrave;i tham khảo</p> <p style="text-align: justify;">T&ocirc;i đang ngồi một m&igrave;nh buồn th&igrave; thấy b&oacute;ng l&atilde;o Hạc lững thững v&agrave;o cổng. Mừng v&igrave; tưởng c&oacute; bạn tr&ograve; chuyện th&igrave; l&atilde;o lại xuất hiện với khu&ocirc;n mặt ủ &ecirc; qu&aacute; chừng</p> <p style="text-align: justify;">T&ocirc;i chưa kịp hỏi ra l&agrave;m sao, tiếng l&atilde;o đ&atilde; nặng nề:</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Cậu V&agrave;ng đi đời rồi &ocirc;ng gi&aacute;o ạ &ndash; L&atilde;o thiểu n&atilde;o n&oacute;i.</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Cụ b&aacute;n rồi? &ndash; T&ocirc;i hơi ngạc nhi&ecirc;n.</p> <p style="text-align: justify;">L&atilde;o n&oacute;i m&agrave; cứ như chực kh&oacute;c. Tiếng l&atilde;o như mếu. Đ&ocirc;i mắt l&atilde;o ầng ậc, long lanh như nước, nước mắt cứ như chỉ muốn tr&agrave;o ra, kh&oacute; m&agrave; k&igrave;m được, thấy l&atilde;o như vậy n&ecirc;n t&ocirc;i cũng buồn. Thương l&atilde;o lắm, l&atilde;o Hạc ơi!</p> <p style="text-align: justify;">T&ocirc;i hỏi tiếp:</p> <p style="text-align: justify;">&ndash; Thế n&oacute; cho bắt &agrave;?</p> <p style="text-align: justify;">L&uacute;c n&agrave;y th&igrave; l&atilde;o kh&oacute;c thật. C&aacute;i đầu l&atilde;o ngoẹo hẳn xuống cứ như người bị phải gi&oacute;. Mặt l&atilde;o nhăn nh&oacute;, r&uacute;m r&oacute; lại, những nếp nhăn d&agrave;i, li&ecirc;n tiếp tr&ocirc;ng như những vết nứt nẻ tr&ecirc;n mặt đất m&ugrave;a hanh. Hai h&agrave;ng nước mắt thế l&agrave; cứ tr&agrave;o ra, r&ograve;ng r&ograve;ng hai b&ecirc;n m&aacute;, tưởng như kh&ocirc;ng ngăn lại được. C&aacute;i mồm l&atilde;o mếu m&aacute;o, l&atilde;o kh&oacute;c hu hu như con n&iacute;t. Lần đầu thấy cảnh một người đ&atilde; gi&agrave; m&agrave; lại kh&oacute;c như thế, l&ograve;ng t&ocirc;i x&uacute;c động, thương x&oacute;t v&ocirc; c&ugrave;ng. Chắc trong l&ograve;ng l&atilde;o cũng đang đau lắm.</p> <p style="text-align: justify;">Rồi l&atilde;o kể chuyện, con V&agrave;ng nghe tiếng l&atilde;o gọi, chạy về ăn cơm như thế n&agrave;o rồi sau đ&oacute; thằng Mục, thằng Xi&ecirc;n x&ocirc;ng v&agrave;o bắt tr&oacute;i bất ngờ cậu V&agrave;ng ra sao. L&atilde;o đau x&oacute;t, c&ograve;n con ch&oacute; V&agrave;ng cứ k&ecirc;u ư ử v&agrave; nh&igrave;n l&atilde;o như tr&aacute;ch l&atilde;o đ&atilde; lừa n&oacute;. N&oacute; cũng kh&ocirc;ng ngờ l&atilde;o Hạc c&oacute; thể lừa n&oacute;. Nh&igrave;n l&atilde;o Hạc, nghe l&atilde;o kể, t&ocirc;i thấy r&otilde; l&atilde;o dằn vặt, đau đớn v&agrave; tự tr&aacute;ch m&igrave;nh như thế n&agrave;o. T&ocirc;i đ&atilde; lựa lời an ủi l&atilde;o. T&ocirc;i thương l&atilde;o v&ocirc; c&ugrave;ng. L&atilde;o Hạc ơi, sao c&aacute;i th&acirc;n l&atilde;o khổ đến thế.</p>
Xem lời giải bài tập khác cùng bài