Soạn bài Viết bài tập làm văn số 2 – Văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm
<p style="text-align: justify;"><br /><!-- Quick Adsense WordPress Plugin: http://quickadsense.com/ --></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Đề 1: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em đối với một con vật nuôi mà em yêu thích.</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Gợi ý dàn bài:</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở bài</strong>: Giới thiệu con vật nuôi của em.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Thân bài</strong></strong></p>
<p style="text-align: justify;"> – Tả về hình dáng của con vật nuôi đó</p>
<p style="text-align: justify;"> + Tả bao quát hình dáng bên ngoài của con vật: bộ lông, màu da, vóc dáng</p>
<p style="text-align: justify;"> + Tả từng bộ phận: đầu, tai, mắt, thân hình, chân, đuôi</p>
<p style="text-align: justify;"> + Tả sơ lược về thói quen sinh hoạt, sở thích của con vật nuôi đó.</p>
<p style="text-align: justify;"> + Nói về môi trường sống của con vật nuôi đó</p>
<p style="text-align: justify;"> – Kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi: Vật nuôi lập kì tích đuổi trộm, trông nhà.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết bài</strong>:</strong> Cảm nghĩ và lời hứa với vật nuôi.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Bài làm tham khảo:</strong></p>
<p>Nhân dịp sinh nhật lần thứ chín của em, mẹ đã tặng cho em một chú chó rất xinh. Em đặt tên cho nó là Bông. Em yêu Bông lắm! Nó không chỉ là một người bạn thân thiết mà còn là một ân nhân đối với em.</p>
<p>Bông là một chú chó có bộ lông dài mềm và mượt màu trắng như tuyết. Ngày mới về nhà em, nó như một cục bông màu trắng lăn tròn trên sân khiến em rất thích thú. Cặp chân thon, cao và dài lúc nào cũng bước đi hết sức uyển chuyển. Đôi mắt to và sáng, trong bóng tối như những viên pha lê màu xanh cực kì đẹp mắt. Cái mũi xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Cái đuôi cong và dài càng tô thêm vẻ duyên dáng cho chú chó Bông của em.</p>
<p>Hằng ngày, em với Bông quấn quýt bên nhau như những người bạn thân thiết không thể tách rời. Khi em học bài, nó nằm ngủ ngon lành dưới chân ghế. Khi em làm việc nhà giúp mẹ, nó ton ton phía sau em, thỉnh thoảng dịu dịu vào tay em làm nũng. Và cả những khi em đi chơi cùng các bạn trong xóm, Bông cũng đi cùng em. Vào hè năm ngoái, nhờ có Bông mà em đã được cứu khỏi bị đuối nước.</p>
<p>Gần nhà em có một con sông nước rất trong và mát. Trong những ngày hè nóng nực, bọn trẻ con trong xóm ngày nào cũng hò hét nhau ra sông tắm. Là một đứa trẻ dát nước từ nhỏ, tuy đã mười ba tuổi rồi nhưng em vẫn không biết bơi. Thấy chúng nó nô đùa dưới dòng nước mát, em thấy ghen tị lắm. Mấy đứa trẻ đáng ghét thỉnh thoảng khi thấy em đi qua còn cố tình chòng ghẹo em là đứa nhát cáy, lớn đầu rồi mà còn không biết bơi. Ngày hôm đó, về nhà em đã khóc rất lâu bên cạnh chú chó Bông. Con chó lặng yên không nhúc nhích, nằm trong lòng em như thế hàng giờ liền.</p>
<p>Ngày hôm sau, em quyết định sẽ học bơi để chứng tỏ rằng mình không phải là một đứa trẻ nhút nhát. Khi thấy em tay xách nách mang phao bơi ra bờ sông, Bông nhảy quýnh lên quanh người em như để cổ vũ tinh thần cho em vậy. Thế là em cùng chú chó nhỏ của mình đi tập bơi. Khi mới xuống nước, em cảm thấy rất sợ và lo lắng. Em muốn nhảy ngay lại lên bờ. Nhưng trong tâm trí em lại hiện về những câu nói và những tràng cười giễu cợt của lũ trẻ trong làng, em quyết tâm gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi ấy và cố gắng giữ chặt vào chiếc phao bơi. Vẫy vùng được một lúc, em thấy mệt nhoài. Từ trên bờ có tiếng sủa vang. Bông đang cổ vũ tinh thần cho em. Thấy vậy, em cố gắng tập đạp chân tiếp. Một lúc sau, vì quá mệt, em vô ý rời tay khỏi chiếc phao bơi. Và một… hai… ba, em bỗng chìm nghỉm xuống nước. Quá hoảng hốt và sợ hãi, em chỉ kịp hết lên một tiếng, rồi như bị hàng ngàn con yêu quái nước ra sức nhấn chìm… Và rồi em không biết gì nữa.</p>
<p>Khi tỉnh dậy, em thấy mình nằm trong căn phòng nhỏ của mình, bên cạnh là chú chó Bông nằm phủ phục với ánh mắt buồn thiu. Thấy tiếng động, nó ngổm dậy và ánh mắt lập tức sáng bừng lên khi thấy em thức giấc. Con chó nhảy quýnh lên sung sướng rồi sủa ầm lên, chạy ra ngoài sân để báo cho mọi người biết. Theo sau chú chó Bông, mẹ của em bước vào với nụ cười dịu dàng, mẹ hỏi han em ân cần. Qua lời kể của mẹ, em mới biết rằng chính lúc em chìm xuống nước, Bông đã chạy đến nhà gần bờ sông, sủa ầm lên khiến mọi người phải đi theo nó và họ đã cứu em khỏi dòng nước đáng sợ ấy. Em dang tay, Bông từ phía xa chạy nhào vào lòng em. Em xoa đầu chú chó nhỏ đáng yêu và thông minh của mình. Còn con chó thì dụi dụi vào lòng em đầy yêu mến. Chính nhờ có chú chó nhỏ ấy, em đã được cứu sống.</p>
<p>Sau sự việc lần ấy, bố hứa sẽ dạy em học bơi. Vào mỗi chiều cuối tuần, cả Bông và em lon ton theo bố ra bờ sông. Bố dạy em từng chút, từng chút và chú chó nhỏ của em thì đứng trên bờ dõi theo đầy chăm chú và khích lệ dành cho em. Em rất yêu và biết ơn chú chó Bông của mình.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn.</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Gợi ý dàn bài</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở bài</strong>: Giới thiệu vấn đề</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Thân bài</strong></strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Hoàn cảnh, thời gian mắc lỗi</p>
<p style="text-align: justify;">– Kể lại sự việc mình mắc lỗi, ví dụ (quay cóp trong giờ, không làm bài tập, nói dối)</p>
<p style="text-align: justify;">– Nguyên nhân nào đã khiến em mắc lỗi đó.</p>
<p style="text-align: justify;">– Hậu quả để lại là gì? Phản ứng buồn bã của thầy cô là gì?</p>
<p style="text-align: justify;">– Cảm xúc, suy nghĩ của em.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết bài</strong>:</strong> Bài học rút ra cho bản thân sau lần ấy.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Bài làm tham khảo:</strong></p>
<p>Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình day dứt vì đã vô lễ với cô.</p>
<p>Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.</p>
<p>Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”</p>
<p>Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!”</p>
<p>Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu”. Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.</p>
<p>Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Đề 3: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng.</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Gợi ý dàn bài</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở bài</strong>: Giới thiệu vấn đề</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Thân bài</strong>:</strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Hoàn cảnh, địa điểm em đã giúp đỡ người khác.</p>
<p style="text-align: justify;">– Kể lại diễn biến lần giúp đỡ đó, ví dụ: (giúp đỡ em nhỏ đi lạc, chép bài khi bạn bị ốm,...)</p>
<p style="text-align: justify;">– Kết quả nhận được sau lần giúp đỡ đó</p>
<p style="text-align: justify;">+ Với người được giúp đỡ họ tỏ thái độ thế nào: biết ơn, trân trọng,…</p>
<p style="text-align: justify;">+ Với bản thân em sau khi giúp đỡ người khác thấy thế nào: hạnh phúc, vui vẻ,…</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết bài</strong>:</strong> Tổng kết vấn đề: Ý nghĩa của việc giúp đỡ những người xung quanh. <!-- Quick Adsense WordPress Plugin: http://quickadsense.com/ --></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Bài làm tham khảo:</strong></p>
<p>Con đường về nhà hôm nay sao mà dài thế! Dài hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.</p>
<p>Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Hình như người ta cảm thấy lạnh hơn lúc đầu mưa thì phải. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình: Sao mới sáng sớm mà đã có một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe dù rất vội vì có vẻ như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi:</p>
<p>– Cháu chào cụ ạ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không?</p>
<p>Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ: cụ già chừng 75 tuổi, khuôn mặt nhăn nhúm lộ rõ một cuộc đời vất vả phong sương. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng. Em đoán chắc nó không đủ che ấm cho cụ lúc này.</p>
<p>– Cụ mới ở quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển ra chỗ mới, cụ thì không rõ đường đi đằng nào. Mà trời hôm nay sao tự dưng lạnh quá.</p>
<p>À thì ra là vậy! Nhưng mình cũng đâu biết đường, em nghĩ. Nhưng có cách rồi:</p>
<p>– Cháu cũng không rõ đường bà ạ! Nhưng cháu sẽ giúp bà đến chỗ các chú công an kia để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh.</p>
<p>Mải đưa cụ già qua những làn xe dày đặc để đến chỗ những chú công an, em quên béng đi giờ học. Lúc vừa quay lại thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào bà lão, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp vội.</p>
<p>Đến lớp em bị muộn mười lăm phút đầu giờ và bị cô giáo phê bình. Ngại ngùng, em lặng lẽ đi vào lớp. Nhưng bài học vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng thì chú công an ban nãy đến lớp học của em. Chú trao đổi với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngơ ngác, xôn xao của cả lớp. Rồi cô giáo bước vào tươi cười nói:</p>
<p>– Trước hết cô xin lỗi Ngọc Linh vì chưa hỏi kỹ đã vội phê bình. Các em ạ! Hôm nay bạn Linh đi muộn không phải vì cố tình vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai mình. Trước tập thể, cô khen ngợi Ngọc Linh. Còn các em, cô nghĩ đó cũng là một bài học tốt đối với tất cả chúng ta.</p>
<p>Buổi học hôm ấy lại tiếp tục sôi nổi và ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa rất tự hào. Chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất hài lòng về việc làm hữu ích của con gái mình.</p>
<p> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Để 4: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Gợi ý dàn bài:</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>1. </strong><strong>Mở bài</strong>: Dẫn dắt hoàn cảnh việc chứng kiến câu chuyện của lão Hạc kể lúc bán chó.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>2. <strong>Thân bài</strong>:</strong></p>
<p style="text-align: justify;"> – Nêu các sự việc chính theo trật tự truyện kể</p>
<p style="text-align: justify;"> + Vừa gặp lão Hạc đã nói “bán rồi”</p>
<p style="text-align: justify;"> + Lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước</p>
<p style="text-align: justify;"> + Lão bắt đầu khóc hu hu như đứa trẻ, cái miệng móm mém của lão cứ méo xệch đi.</p>
<p style="text-align: justify;"> + Lão tự dằn vặt bản thân bằng này tuổi còn nhẫn tâm lừa một con chó, lão ân hận, dằn vặt</p>
<p style="text-align: justify;"> – Cảm xúc và suy nghĩ về nhân vật lão Hạc.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>3. <strong>Kết bài</strong>:</strong> Từ hoàn cảnh của lão Hạc, bản thân em ( sự hóa thân vào người kể chuyện) em có suy nghĩ gì về thân phận người nông dân trong xã hội cũ trước cách mạng tháng Tám.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Đề bài: Cho sự việc và nhân vật sau đây: Sau khi bán chó, lão Hạc sang báo cho ông giáo biết.</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Em hãy đóng vai ông giáo, kể lại giây phút lão Hạc sang báo tin bán chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ.</strong></p>
<p style="text-align: justify;">Bài tham khảo</p>
<p style="text-align: justify;">Tôi đang ngồi một mình buồn thì thấy bóng lão Hạc lững thững vào cổng. Mừng vì tưởng có bạn trò chuyện thì lão lại xuất hiện với khuôn mặt ủ ê quá chừng</p>
<p style="text-align: justify;">Tôi chưa kịp hỏi ra làm sao, tiếng lão đã nặng nề:</p>
<p style="text-align: justify;">– Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ – Lão thiểu não nói.</p>
<p style="text-align: justify;">– Cụ bán rồi? – Tôi hơi ngạc nhiên.</p>
<p style="text-align: justify;">Lão nói mà cứ như chực khóc. Tiếng lão như mếu. Đôi mắt lão ầng ậc, long lanh như nước, nước mắt cứ như chỉ muốn trào ra, khó mà kìm được, thấy lão như vậy nên tôi cũng buồn. Thương lão lắm, lão Hạc ơi!</p>
<p style="text-align: justify;">Tôi hỏi tiếp:</p>
<p style="text-align: justify;">– Thế nó cho bắt à?</p>
<p style="text-align: justify;">Lúc này thì lão khóc thật. Cái đầu lão ngoẹo hẳn xuống cứ như người bị phải gió. Mặt lão nhăn nhó, rúm ró lại, những nếp nhăn dài, liên tiếp trông như những vết nứt nẻ trên mặt đất mùa hanh. Hai hàng nước mắt thế là cứ trào ra, ròng ròng hai bên má, tưởng như không ngăn lại được. Cái mồm lão mếu máo, lão khóc hu hu như con nít. Lần đầu thấy cảnh một người đã già mà lại khóc như thế, lòng tôi xúc động, thương xót vô cùng. Chắc trong lòng lão cũng đang đau lắm.</p>
<p style="text-align: justify;">Rồi lão kể chuyện, con Vàng nghe tiếng lão gọi, chạy về ăn cơm như thế nào rồi sau đó thằng Mục, thằng Xiên xông vào bắt trói bất ngờ cậu Vàng ra sao. Lão đau xót, còn con chó Vàng cứ kêu ư ử và nhìn lão như trách lão đã lừa nó. Nó cũng không ngờ lão Hạc có thể lừa nó. Nhìn lão Hạc, nghe lão kể, tôi thấy rõ lão dằn vặt, đau đớn và tự trách mình như thế nào. Tôi đã lựa lời an ủi lão. Tôi thương lão vô cùng. Lão Hạc ơi, sao cái thân lão khổ đến thế.</p>