Soạn bài Muốn làm thằng Cuội SGK Ngữ văn 8 tập 1 chi tiết
<p style="text-align: justify;"><br /><!-- Quick Adsense WordPress Plugin: http://quickadsense.com/ --></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>MỘT VÀI NÉT VỀ TÁC GIẢ - TÁC PHẨM</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>1. Tác giả</strong></p>
<p>- Tản Đà (1889 - 1939), tên khai sinh là Nguyễn Khắc Hiếu.</p>
<p>- Ông xuất thân là nhà Nho, từng hai lần lều chõng nhưng đều không đỗ đạt. Sau đó, Tản Đà chuyển sang sáng tác văn chương quốc ngữ và sớm gây được tiếng vang lớn vào những năm 20 của thế kỷ XX.</p>
<p>- Thơ ông tràn đầy cảm xúc lãng mạn lại rất đậm đà bản sắc dân tộc với nhiều sáng tạo mới mẻ.</p>
<p><strong>2. Tác phẩm</strong></p>
<p><strong>- Hoàn cảnh sáng tác: </strong>Bài thơ Muốn làm thằng Cuội được in trong cuốn Khối tình con I, xuất bản năm 1917.</p>
<p><strong>- Thể thơ: </strong>Thất ngôn bát cú Đường luật</p>
<p><strong>- Bố cục: </strong>Gồm 2 phần:</p>
<p>+ Phần 1. Hai câu đầu: Thái độ của nhà thơ với thực tại cuộc sống nơi trần thế.</p>
<p>+ Phần 2. Bốn câu tiếp: Mong muốn thoát khỏi hiện thực của nhà thơ.</p>
<p>+ Phần 3. Hai câu cuối: Viễn cảnh cuộc sống hạnh phúc của nhà thơ.</p>
<p> </p>
<p><strong>ĐỌC - HIỂU VĂN BẢN</strong></p>
<div>
<p style="text-align: justify;" align="left"><strong>Câu 1. </strong>Hai câu thơ đầu là tiếng than và lời tâm sự của Tản Đà với chị Hằng. Theo em, vì sao Tản Đà lại có tâm trạng chán trần thế?</p>
<p style="text-align: justify;" align="left"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p>
<p style="text-align: justify;" align="left">Mở đầu bài thơ, hai câu đề, là tâm trạng của tác giả trước cảnh đời thu: </p>
<p style="text-align: justify;" align="left">"Đêm buồn lắm chị Hằng ơi!</p>
<p style="text-align: justify;" align="left">Trần thế em nay chán nửa rồi"</p>
<p style="text-align: justify;">Gặp cảnh đêm thu đã buồn lại buồn và chán nữa. Nỗi buồn chán ấy như thể được nhân lên, chất chứa trong lòng, khiến nhà thơ phái thốt thành lời. Lời thở than cũng là một tâm trạng, một nỗi buồn da diết khôn nguôi. Ấy là nỗi buồn thời thế hay thân thế khiến nhà thơ chán cả cõi đời.</p>
<p style="text-align: justify;"> + Sống trong xã hội thực dân phong kiến tàn tác, bất nhân</p>
<p style="text-align: justify;"> + Mang nỗi nhục mất nước, nỗi buồn vì bản thân rơi vào cảnh long đong, lận đạn, bế tắc</p>
<p style="text-align: justify;"> + Tản Đà vốn phóng túng, lãng mạn không bằng lòng với cuộc sống tù túng đó.</p>
<p style="text-align: justify;"> + Bản thân ông không đủ sức thay đổi thực tại bi kịch.</p>
<p style="text-align: justify;">⟹ Lời giãi bày của người lạc lõng trước thời cuộc, luôn bất hòa với thực tại nhàm chán: từ nỗi đau trước sự tồn vong của đất nước, của dân tộc đến nỗi đau kiếp người trước cảnh gió gió mưa mưa rồi nỗi cô đơn thất vọng, bế tắc của riêng mình: “Hai mươi năm lẻ hoài cơm áo. Mà đến bây giờ có thế thôi”. Chính vì thế, thi sĩ Tản Đà muốn thoát li cái xã hội ngột ngạt tầm thường thời bấy giờ bằng mộng tưởng. Ông “muốn làm thằng Cuội” bỏ quách nhân gian để lên cung quế sống bên chị Hằng.</p>
</div>
<div style="text-align: justify;">
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Câu 2. </strong>Nhiều người đã nhận xét một cách xác đáng rằng, Tản Đà là một hồn thơ “ngông”. Em hiểu “ngôn” nghĩa là gì?</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Ngông là làm những việc trái với lẽ thường, khác với mọi người xung quanh mình. Trong văn học, ngông là biếu hiện cùa ngòi bút có cá tính mạnh mẽ, bất hòa sâu sắc với xã hội đương thời, không chịu gò ép mình trong khuôn khổ chật hẹp của lễ nghi lề thói thông thường, chẳng hạn Nguyễn Công Trứ lấy mo cau che đít bò đủng đỉnh cưỡi lên chùa trong Bài ca ngất ngưởng hay Trần Tế Xương trong bài Bần nhi lạc đã ngợi ca lối sống của chú Mán: “Không đội nói chịu màu da dãi nắng. Chẳng nhuộm răng, dễ trắng dễ cười đời”.</p>
<p style="text-align: justify;">– Trong bài thơ này, cái ngông đó bộc lộ trong:</p>
<p style="text-align: justify;">+ Ý muốn được làm thằng Cuội, bỏ quách trần gian lên cung trăng cùng sống bên chị Hằng, bầu bạn vui cùng gió cùng mây trông xuống cõi người mà cười cợt.</p>
<p style="text-align: justify;">+ Tuy nhà thơ gọi Hằng Nga là chị, tự xưng mình là em nhưng giọng điệu bài thơ không khỏi ít nhiều có tình ý lơi lả, ý vị cợt đùa. Trong cách xưng hô trò chuyện cùa ông với người đọc ít nhiều cũng hàm chứa thái độ chơi ngông. Đặc biệt là tư thế ở cuối bài thơ: Tựa nhau trông xuống thể gian cười thì đúng là một thái độ ngông nghênh khác lạ so với đương thời. <!-- Quick Adsense WordPress Plugin: http://quickadsense.com/ --></p>
<p style="text-align: justify;">⟹ Tản Đà một hồn thơ “ngông” giữa cái tỉnh và cái điên, giữa cõi thực và cõi mơ thể hiện cá tính, thái độ sống của ông trước cuộc đời đầy bất công, ô trọc. Phía sau cái “ngông” của ông là nhân cách hơn người.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Câu 3: </strong>Phân tích hình ảnh cuối bài thơ: Tựa nhau trông xuống thế gian cười. Em hiểu cái cười ở đây có ý nghĩa gì?</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Sau cùng, hai câu kết càng bộc lộ tâm trạng của nhà thơ:</p>
<p align="left"><em>Rồi cứ mồi năm rằm tháng tám</em></p>
<p align="left"><em>Tựa nhau trông xuống thế gian cười.</em></p>
<p style="text-align: justify;">Hình ảnh “tựa nhau” giữa nhà thơ cùng chị Hằng mới lãng mạn làm sao. Rằm tháng Tám, đêm Trung thu chính là lúc trăng tròn và sáng nhất trong năm. Khi đó, người người trong cõi trần gian này đều ngẩng đầu lên ngắm trăng. Cùng chính khi đó, nhà thơ ngồi trên cung trăng tựa vai chị Hằng “trông xuống thế gian, cười”.</p>
</div>
<p style="text-align: justify;">– Cái “cười” ở đây của Tản Đà được mang nhiều ý nghĩa</p>
<p style="text-align: justify;"> + Cười thể hiện niềm vui được thỏa mãn mơ ước lên cõi mộng tưởng</p>
<p style="text-align: justify;"> + Cười vì nhà thơ thấy thế gian ông từ bỏ vẫn là trần tục tầm thường, buồn chán</p>
<p style="text-align: justify;"> + Cười thể hiện sự mỉa mai, giễu cợt khi Tản Đà ở vị trí cao hơn cõi trần ông đang sống.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Câu 4: </strong>Theo em những yếu tố nghệ thuật nào đã tạo nên sức hấp dẫn của bài thơ?</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Trí tưởng tượng sáng tạo, bay bổng của nhà thơ</p>
<p style="text-align: justify;">– Cảm xúc dồi dào, ngòi bút phóng khoáng đã tạo ra cuộc trò chuyện tưởng tượng lý thú, hấp dẫn</p>
<p style="text-align: justify;">– Thái độ sống “ngông” của tác giả tạo ra giọng điệu ngang tàng khác thường</p>
<p style="text-align: justify;">– Có những cách tân mới khi thể hiện cái “tôi”- khác với thơ Đường cổ điển.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>LUYỆN TẬP</strong></p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Câu 1. </strong>Nhận xét phép đối trong hai câu 3-4 và 5-6 của bài thơ.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời: </strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Luật thơ Đường, các cặp câu 3- 4 và 5- 6 bắt buộc phải đối nhau. Trong bài câu 3- 4 đối nhau</p>
<p style="text-align: justify;"> + Về hình ảnh: cung quế- cành đa</p>
<p style="text-align: justify;"> + Về hành động: ngồi- nhắc</p>
<p style="text-align: justify;"> + Đối về ý tứ: thăm dò-đề nghị</p>
<p style="text-align: justify;">Câu 5- 6 đối về ý: bầu bạn- gió mây, tủi- vui</p>
<p style="text-align: justify;">Phép đối trong 4 câu thơ trên nhẹ nhàng, ý vị, làm nổi bật được ước muốn được thoát khỏi những điều tầm thường nhàm chán của thế tục đang diễn ra.</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Câu 2. </strong>So sánh ngôn ngữ và giọng điệu bài thơ này với bài thơ Qua Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan.</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p>
<p style="text-align: justify;">– Bài Qua Đèo Ngang của bà Huyện Thanh Quan:</p>
<p style="text-align: justify;"> + Ngôn ngữ: sử dụng nhiều từ láy, từ tượng hình và lối chơi chữ từ đồng âm</p>
<p style="text-align: justify;"> + Giọng điệu: trầm buồn, trang nhã tạo nét buồn bâng khuâng</p>
<p style="text-align: justify;">– Bài thơ Muốn làm thằng Cuội của Tản Đà</p>
<p style="text-align: justify;"> + Ngôn ngữ: bình dị, gần với lời ăn tiếng nói hằng ngày.</p>
<p style="text-align: justify;"> + Giọng điệu: nhẹ nhàng, trữ tình, pha chút hóm hỉnh, ngông nghênh</p>
<p style="text-align: justify;"> </p>