5. Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân
Soạn bài Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân SGK Ngữ văn 6 Tập 1 Bộ Cánh Diều
<div id="box-content">
<div id="before_sub_question_nav"></div>
<div style="height: auto !important;" data-id="sp-target-div-outstream"><strong>I. Định hướng: Câu hỏi (trang 64 SGK Ngữ văn 6 tập 1)</strong></div>
<div id="sub-question-2" class="box-question top20">
<p style="text-align: justify;">Kỉ niệm là những câu chuyện còn giữ lại được trong trí nhớ của mỗi người. Viết bài văn kể về một kỉ niệm là ghi lại những điều thú vị, có ấn tượng sâu sắc về một sự việc trong quá khứ mà em đã chứng kiến và trải nghiệm. Trong bài viết người kể sử dụng ngôi thứ nhất xưng "tôi".</p>
<p style="text-align: justify;"><strong>II. Thực hành</strong></p>
</div>
<div id="sub-question-3" class="box-question top20">
<p><strong>Câu hỏi (trang 66 SGK Ngữ văn 6 tập 1)</strong></p>
<p>Bài tập: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô, bạn bè khi học ở trường tiểu học.</p>
<p><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p>
<p style="text-align: justify;"> Tuổi học trò ngây thơ, trong sáng với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ. Ở thời điểm này, tôi cũng giống như mọi người, được gặp những người bạn yêu dấu, được dạy dỗ bởi những người thầy đáng kính dưới mái trường Tiểu học thân yêu. Tôi yêu ngôi trường Tiểu học, nơi đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất trong những ngày đầu tới trường của tôi.</p>
<p style="text-align: justify;"> Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Những lớp học với bảng đen phấn trắng, bàn ghế ngay ngắn thẳng hàng luôn rộn ràng âm thanh. Đó là lời giảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc trước lớp hay tiếng cười nói hồn nhiên, trong sáng của những bạn học sinh. Ngoài giờ học, sân trường là nơi tôi cùng chúng bạn vui chơi với nhau. Ngôi trường có khoảng sân rộng lung linh trong nắng sớm với những hàng cây xanh tươi, những tiếng chim líu lo. Tôi chẳng bao giờ quên được những giờ ra chơi cùng các bạn trong lớp chơi nhảy dây dưới bóng phượng già. Chúng tôi thay nhau, người quăng dây, người vào nhảy. Tôi nhớ cả những lần chơi trốn tìm khiến tôi nhớ hết mọi ngõ ngách của sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm đẹp, những tiếng cười ròn rã của tuổi học trò. </p>
<p style="text-align: justify;"> Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho chúng tôi những bài học bổ ích. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Hình ảnh cô giáo lớp 1 đón tôi vào lớp, kiên trì, dịu dành dạy tôi từng nét chữ sẽ là hình ảnh đẹp đẽ nhất tuổi học trò của tôi. </p>
<p style="text-align: justify;"> Thời gian trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không trở lại. Nhưng có một thứ mãi mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường Tiểu học mến yêu của tôi.</p>
<p style="text-align: right;"> </p>
</div>
<div id="end_sub_question_nav"></div>
</div>
Xem lời giải bài tập khác cùng bài