Đọc hiểu "Nhớ đồng" của Tố Hữu và "Giăng sáng" của Nam Cao
Đọc hiểu "Nhớ đồng" của Tố Hữu và "Giăng sáng" của Nam Cao
<p><strong>Đọc hiểu "Nhớ đồng" của t&aacute;c giả Tố Hữu v&agrave; trả lời c&aacute;c c&acirc;u hỏi</strong></p> <p><strong>NHỚ ĐỒNG</strong></p> <p><em>G&igrave; s&acirc;u bằng những trưa thương nhớ&nbsp;</em></p> <p><em>Hiu quạnh b&ecirc;n trong một tiếng h&ograve;!&nbsp;</em></p> <p><em>Đ&acirc;u d&aacute;ng h&igrave;nh quen, đ&acirc;u cả rồi&nbsp;</em></p> <p><em>Sao m&agrave; c&aacute;ch biệt, qu&aacute; xa x&ocirc;i&nbsp;</em></p> <p><em>Chao &ocirc;i thương nhớ, chao thương nhớ&nbsp;</em></p> <p><em>&Ocirc;i mẹ gi&agrave; xa đơn chiếc ơi!&nbsp;</em></p> <p><em>Đ&acirc;u những hồn th&acirc;n tự thuở xưa</em></p> <p><em>Những hồn quen d&atilde;i gi&oacute; dầm mưa&nbsp;</em></p> <p><em>Những hồn chất ph&aacute;c hiền như đất&nbsp;</em></p> <p><em>Khoai sắn t&igrave;nh qu&ecirc; rất thiệt th&agrave;!&nbsp;</em></p> <p><em>Đ&acirc;u những ng&agrave;y xưa, t&ocirc;i nhớ t&ocirc;i&nbsp;</em></p> <p><em>Băn khoăn đi kiếm lẽ y&ecirc;u đời&nbsp;</em></p> <p><em>Vơ vẩn theo m&atilde;i v&ograve;ng quanh quẩn&nbsp;</em></p> <p><em>Muốn tho&aacute;t, than &ocirc;i, bước chẳng rời&nbsp;</em></p> <p><em>Rồi một h&ocirc;m n&agrave;o, t&ocirc;i thấy t&ocirc;i&nbsp;</em></p> <p><em>Nhẹ nh&agrave;ng như con chim c&agrave; lơi&nbsp;</em></p> <p><em>Say hương đồng vui ca h&aacute;t&nbsp;</em></p> <p><em>Tr&ecirc;n ch&iacute;n tầng cao b&aacute;t ng&aacute;t trời...&nbsp;</em></p> <p><em>Cho tới chừ đ&acirc;y, tới chừ đ&acirc;y&nbsp;</em></p> <p><em>T&ocirc;i mơ qua cửa kh&aacute;m bao ng&agrave;y&nbsp;</em></p> <p><em>T&ocirc;i thu tất cả trong thầm lặng&nbsp;</em></p> <p><em>Như c&aacute;nh chim buồn nhớ gi&oacute; m&acirc;y.&nbsp;</em></p> <p><em>G&igrave; s&acirc;u bằng những trưa hiu quạnh&nbsp;</em></p> <p><em>&Ocirc;i ruộng đồng qu&ecirc; thương nhớ ơi!</em></p> <p><em>&nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp;Tố Hữu, Th&aacute;ng 7 /1939</em></p> <p><strong>C&acirc;u 1:</strong>&nbsp;Đọc kĩ đoạn thơ, c&aacute;c th&ocirc;ng tin li&ecirc;n quan đến b&agrave;i thơ v&agrave; cho biết Tố Hữu s&aacute;ng t&aacute;c b&agrave;i thơ&nbsp;<em>Nhớ đồng&nbsp;</em>trong ho&agrave;n cảnh n&agrave;o?</p> <p>Lời giải chi tiết: B&agrave;i thơ <em>Nhớ đồng</em>&nbsp;s&aacute;ng t&aacute;c trong ho&agrave;n cảnh t&aacute;c giả bị thực d&acirc;n Ph&aacute;p bắt giam ở nh&agrave; lao Thừa Phủ (Huế) th&aacute;ng 7 năm 1939 v&igrave; &ldquo;tội&rdquo; tuy&ecirc;n truyền thanh ni&ecirc;n, học sinh chống Ph&aacute;p.</p> <p><strong>C&acirc;u 2:</strong>&nbsp;Đồng qu&ecirc; hiện l&ecirc;n qua nỗi nhớ của t&aacute;c giả với những b&oacute;ng d&aacute;ng con người n&agrave;o? N&ecirc;u cảm nhận của anh/chị về t&igrave;nh cảm của t&aacute;c giả d&agrave;nh cho những con người đ&oacute;.</p> <p>Lời giải chi tiết: Đồng qu&ecirc; hiện l&ecirc;n trong nỗi nhớ của nh&agrave; thơ với h&igrave;nh ảnh con người b&igrave;nh dị, mộc mạc m&agrave; lam lũ, vất vả của qu&ecirc; hương: &ldquo;Mẹ gi&agrave; xa đơn chiếc&rdquo;, &ldquo;những hồn th&acirc;n&rdquo; &ldquo;những hồn quen d&atilde;i gi&oacute; dầm sương&rdquo;, &ldquo;những hồn chất ph&aacute;c hiền như đất&rdquo;, nhớ qua một &ldquo;tiếng h&ograve;&rdquo;. Điệp từ nghi vấn &ldquo;đ&acirc;u&rdquo; đặt ở đầu c&acirc;u c&ugrave;ng với một loạt từ cảm th&aacute;n đ&atilde; diễn tả một c&aacute;ch tự nhi&ecirc;n v&agrave; ch&acirc;n thực t&igrave;nh cảm gắn b&oacute; m&aacute;u thịt của nh&agrave; thơ đối với cuộc sống v&agrave; con người qu&ecirc; hương. Dường như người chiến sĩ cộng sản trẻ tuổi đang ch&igrave;m đắm trong nỗi nhớ nhung, trong d&ograve;ng hồi ức mi&ecirc;n man kh&ocirc;ng dứt. Người đọc cảm nhận rất r&otilde; t&acirc;m trạng c&ocirc; đơn, đau khổ của người t&ugrave; l&uacute;c n&agrave;y.</p> <p><strong>C&acirc;u 3:</strong>&nbsp;Nhận x&eacute;t về hai c&acirc;u thơ đầu đoạn v&agrave; hai c&acirc;u cuối đoạn.</p> <p>Lời giải chi tiết: Hai c&acirc;u kết l&agrave; sự lặp lại của hai c&acirc;u thơ đầu, tạo n&ecirc;n kết cấu v&ograve;ng tr&ograve;n. B&agrave;i thơ kh&eacute;p lại nhưng cảm x&uacute;c thơ vẫn tiếp tục mở rộng như nhiều v&ograve;ng s&oacute;ng đồng t&acirc;m, mỗi l&uacute;c một lan xa, tỏa rộng kh&ocirc;ng giới hạn.</p> <p><strong>Đọc hiểu "Giăng S&aacute;ng" của t&aacute;c giả Nam Cao v&agrave; trả lời c&aacute;c c&acirc;u hỏi</strong></p> <p><em>&nbsp; &nbsp; &nbsp; &nbsp; &hellip; Điền thương con lắm. V&uacute;t c&aacute;i, Điền thấy Điền kh&ocirc;ng thể n&agrave;o đi được. Điền kh&ocirc;ng thể sung sướng khi con Điền c&ograve;n khổ. Chao &ocirc;i! Trăng đẹp lắm! Trăng dịu d&agrave;ng v&agrave; trong trẻo v&agrave; b&igrave;nh tĩnh. Nhưng trong trong những căn lều n&aacute;t m&agrave; trăng l&agrave;m cho c&aacute;i bề ngo&agrave;i tr&ocirc;ng cũng đẹp, biết bao người quằn quại, nức nở, nhăn nh&oacute; với những đau thương của kiếp m&igrave;nh! Biết bao tiếng nghiến răng v&agrave; chửi rủa! Biết bao cực khổ v&agrave; lầm than?... Kh&ocirc;ng, kh&ocirc;ng, Điền kh&ocirc;ng thể n&agrave;o mơ mộng được. C&aacute;i sự thật t&agrave;n nhẫn lu&ocirc;n lu&ocirc;n b&agrave;y ra đấy. Sự thực giết chết những ước mơ l&atilde;ng mạn gieo trong đầu &oacute;c Điền c&aacute;i thứ văn chương của bọn nh&agrave;n rỗi qu&aacute;. Điền muốn tr&aacute;nh sự thực, nhưng trốn tr&aacute;nh l&agrave;m sao được? Vợ Điền khổ, con Điền khổ, cha mẹ Điền khổ. Ch&iacute;nh Điền cũng khổ. Bao nhi&ecirc;u người nữa, c&ugrave;ng một cảnh, khổ như Điền! C&aacute;i khổ l&agrave;m h&eacute;o một phần lớn những t&iacute;nh t&igrave;nh tươi đẹp của người ta. Tiếng đau khổ vang dội l&ecirc;n mạnh mẽ. Chao &ocirc;i! Chao &ocirc;i! Nghệ thuật kh&ocirc;ng cần l&agrave; &aacute;nh trăng lừa dối, nghệ thuật c&oacute; thể chỉ l&agrave; tiếng đau khổ kia, tho&aacute;t ra từ những kiếp lầm than, vang dội l&ecirc;n mạnh mẽ trong l&ograve;ng Điền. Điền chẳng cần đi đ&acirc;u cả. Điền chẳng cần trốn tr&aacute;nh, Điền cứ đứng trong lao khổ, mở hồn ra đ&oacute;n lấy tất cả những vang động của đời &hellip;<br />&nbsp; &nbsp; &nbsp; S&aacute;ng h&ocirc;m sau, Điền ngồi viết. Giữa tiếng con kh&oacute;c, tiếng vợ gắt gỏng, tiếng l&eacute;o x&eacute;o đ&ograve;i nợ ngo&agrave;i đầu x&oacute;m. V&agrave; cả tiếng chửi bới của một người l&aacute;ng giềng ban đ&ecirc;m mất g&agrave;.</em></p> <p style="text-align: right;">(Tr&iacute;ch&nbsp;<em>Giăng s&aacute;ng&nbsp;</em>&ndash; Nam Cao)</p> <p><strong>C&acirc;u 4:</strong>&nbsp;Nội dung ch&iacute;nh của văn bản tr&ecirc;n l&agrave; g&igrave;?</p> <p>Lời giải chi tiết: Nội dung ch&iacute;nh của văn bản thể hiện t&acirc;m trạng đau khổ, đầy bi kịch v&agrave; những trăn trở về nghệ thuật của nh&acirc;n vật Điền.</p> <p><strong>C&acirc;u 5:</strong>&nbsp;Ng&ocirc;n ngữ trong văn bản tr&ecirc;n l&agrave; của ai? Việc sử dụng ng&ocirc;n ngữ đ&oacute; c&oacute; t&aacute;c dụng g&igrave;?</p> <p>Lời giải chi tiết: Ng&ocirc;n ngữ trong văn bản l&agrave; ng&ocirc;n ngữ nửa trực tiếp, nh&agrave; văn h&oacute;a th&acirc;n v&agrave;o nh&acirc;n vật để cất l&ecirc;n tiếng n&oacute;i nội t&acirc;m của nh&acirc;n vật -&gt; Ng&ocirc;n ngữ đa thanh - một trong những đặc trưng của văn xu&ocirc;i Nam Cao. N&oacute; l&agrave;m tăng sự ch&acirc;n thực cho đoạn văn.</p> <p><strong>C&acirc;u 6:&nbsp;</strong>Anh/chị cảm nhận như thế n&agrave;o về nh&acirc;n vật Điền trong văn bản tr&ecirc;n? Viết c&acirc;u trả lời trong khoảng 10 d&ograve;ng.</p> <p>Lời giải chi tiết: Cảm nhận về nh&acirc;n vật Điền:</p> <p>L&agrave; 1 nh&agrave; văn c&oacute; l&yacute; tưởng đẹp đẽ về văn chương nghệ thuật. C&oacute; c&aacute;i nh&igrave;n ch&acirc;n thực, s&acirc;u sắc về cuộc đời, về mối quan hệ giữa văn chương nghệ thuật v&agrave; cuộc sống: nghệ thuật phải vị nh&acirc;n sinh chứ kh&ocirc;ng phải nghệ thuật vị nghệ thuật. Nh&agrave; văn c&oacute; t&acirc;m huyết, c&oacute; t&igrave;nh thương v&agrave; c&oacute; ho&agrave;i b&atilde;o lớn.</p> <p><strong>C&acirc;u 7:</strong>&nbsp;Điền quan niệm:<em>&nbsp;</em>&ldquo;Nghệ thuật kh&ocirc;ng cần l&agrave; &aacute;nh trăng lừa dối, nghệ thuật c&oacute; thể chỉ l&agrave; tiếng đau khổ kia, tho&aacute;t ra từ những kiếp lầm than&rdquo;. Anh/chị c&oacute; đồng &yacute; với quan niệm đ&oacute; hay kh&ocirc;ng? V&igrave; sao?</p> <p>Lời giải chi tiết:</p> <p>- Quan điểm nghệ thuật vị nh&acirc;n sinh: B&agrave;y tỏ th&aacute;i độ đồng t&igrave;nh.</p> <p>- V&igrave;:</p> <p>+ Con người l&agrave; đối tượng phản &aacute;nh của văn học, hiện thực cuộc sống ch&iacute;nh l&agrave; nguồn cảm hứng, l&agrave; chất liệu tạo n&ecirc;n t&aacute;c phẩm văn học. Con người cũng ch&iacute;nh l&agrave; đối tượng hướng tới của văn học. Nếu xa rời hiện thực, văn chương sẽ trở n&ecirc;n x&aacute;o rỗng; kh&ocirc;ng c&oacute; độc giả, văn chương sẽ &ldquo;chết&rdquo;.</p> <p>+ Văn chương phải cất l&ecirc;n tiếng n&oacute;i sẻ chia, đồng cảm với con người mới l&agrave; văn chương ch&acirc;n ch&iacute;nh.</p>
Xem lời giải bài tập khác cùng bài