Đây thôn Vĩ Dạ - Hàn Mạc Tử
Soạn bài Đây thôn Vĩ Dạ (chi tiết)
<div id="box-content"> <div id="before_sub_question_nav"></div> <h3 data-id="sp-target-div-outstream"><span style="text-align: justify;">Bố cục</span></h3> <div id="sub-question-0" class="box-question top20"> <p style="text-align: justify;">- Đoạn 1: vườn Vĩ Dạ l&uacute;c ban mai trong t&acirc;m tưởng thi sĩ</p> <p style="text-align: justify;">- Đoạn 2: cảnh s&ocirc;ng nước xứ Huế đ&ecirc;m trăng v&agrave; t&acirc;m trạng thi sĩ</p> <p style="text-align: justify;">- Đoạn 3: h&igrave;nh b&oacute;ng kh&aacute;ch đường xa v&agrave; nỗi niềm mơ tưởng, ho&agrave;i nghi</p> </div> <div id="sub-question-1" class="box-question top20"> <p>&nbsp;</p> <div style="margin-bottom: 10px; clear: both;"> <p><strong style="text-align: justify;">C&acirc;u 1 (trang 39 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> </div> <p style="text-align: justify;">Ph&acirc;n t&iacute;ch n&eacute;t đẹp của phong cảnh v&agrave; t&acirc;m trạng của t&aacute;c giả trong khổ thơ đầu.</p> <p><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p style="text-align: justify;">- C&acirc;u thơ mở đầu "Sao anh kh&ocirc;ng về chơi th&ocirc;n Vĩ?" l&agrave; c&acirc;u hỏi m&agrave; thực ra l&agrave; lời tr&aacute;ch m&oacute;c nhẹ nh&agrave;ng v&agrave; cũng l&agrave; lời mời gọi tha thiết của c&ocirc; g&aacute;i th&ocirc;n Vĩ với nh&agrave; thơ (hay đấy cũng l&agrave; lời tự tr&aacute;ch, tự hỏi m&igrave;nh, l&agrave; ao ước thầm k&iacute;n của người đi xa được về th&ocirc;n Vĩ, của người đang mắc căn bệnh khiến mọi người xa l&aacute;nh t&igrave;m về với cuộc đời). Thực ra c&acirc;u hỏi vọng l&ecirc;n từ phương trời xa x&ocirc;i ấy đ&atilde; l&agrave; duy&ecirc;n cớ để khơi dậy trong t&acirc;m hồn nh&agrave; thơ bao kỉ niệm s&acirc;u sắc, bao h&igrave;nh ảnh đẹp đẽ, đ&aacute;ng y&ecirc;u về xứ Huế, trước hết l&agrave; về Vĩ Dạ, nơi c&oacute; người m&agrave; nh&agrave; thơ thương mến. Đẹp nhất trong những hồi tưởng ấy (nh&agrave; thơ đ&atilde; từng ở Huế) c&oacute; lẽ l&agrave; cảnh th&ocirc;n Vĩ Dạ trong &aacute;nh b&igrave;nh minh.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- "Nh&igrave;n nắng h&agrave;ng cau nắng mới l&ecirc;n" như ph&aacute;c qua c&aacute;i nh&igrave;n từ xa tới, chưa đến Vĩ Dạ nhưng đ&atilde; thấy h&agrave;ng cau thẳng tắp, cao v&uacute;t, vượt l&ecirc;n tr&ecirc;n những t&aacute;n c&acirc;y kh&aacute;c, những t&agrave;u l&aacute; cau lấp l&aacute;nh &aacute;nh mặt trời buổi sớm mai. Đ&acirc;y l&agrave; một quan s&aacute;t rất tinh tế của nh&agrave; thơ: C&aacute;i đẹp của th&ocirc;n Vĩ kh&ocirc;ng chỉ do "nắng" hay do "h&agrave;ng cau" m&agrave; l&agrave; do "nắng h&agrave;ng cau", do sự h&agrave;i ho&agrave; của &aacute;nh nắng v&agrave;ng rực rỡ tr&ecirc;n h&agrave;ng cau tươi xanh. C&acirc;u thơ bảy chữ m&agrave; c&oacute; tới hai chữ "nắng", tưởng như H&agrave;n Mặc Tử đ&atilde; gợi đ&uacute;ng c&aacute;i đặc trưng của nắng miền trung: Nắng nhiều v&agrave; nắng rực rỡ ngay từ l&uacute;c b&igrave;nh minh. D&ugrave; sao cụm từ "nắng mới l&ecirc;n" vẫn gợi ra một vẻ đẹp trong trẻo, tinh khiết, c&oacute; cảm gi&aacute;c &aacute;nh nắng ấy đ&atilde; l&agrave;m bừng s&aacute;ng cả khoảng trời hồi tưởng của nh&agrave; thơ.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- C&acirc;u thơ "Vườn ai mướt qu&aacute; xanh như ngọc" lại l&agrave; c&aacute;i nh&igrave;n thật gần của người như đang đi trong những khu vườn tươi đẹp của th&ocirc;n Vĩ. C&oacute; thể coi c&aacute;i thần th&aacute;i của th&ocirc;n Vĩ l&agrave; vườn c&acirc;y, vườn bao bọc quanh nh&agrave;, gắn với ng&ocirc;i nh&agrave; th&agrave;nh một cấu tr&uacute;c thẩm mỹ xinh xắn m&agrave; Xu&acirc;n Diệu từng c&oacute; cảm gi&aacute;c "giống như một b&agrave;i thơ tứ tuyệt" (<em>Đường về miền Trung</em>). Cũng v&igrave; l&agrave; cấu tr&uacute;c vườn - nh&agrave; cho n&ecirc;n vườn được chăm s&oacute;c chu đ&aacute;o, những kh&oacute;m hoa, c&acirc;y cảnh vốn đ&atilde; xanh tươi lại được những b&agrave;n tay kh&eacute;o l&eacute;o chăm s&oacute;c n&ecirc;n c&agrave;ng th&ecirc;m đẹp tươi hơn. C&acirc;u thơ tả cảnh đ&atilde; đẹp, từ ngữ lại c&oacute; hồn v&agrave; sống động v&ocirc; c&ugrave;ng. Từ "mướt" gợi sự tươi non, sạch sẽ, l&aacute;ng b&oacute;ng của từng chiếc l&aacute; dưới &aacute;nh mặt trời. Trong khi đ&oacute;, h&igrave;nh ảnh so s&aacute;nh "xanh như ngọc" gợi h&igrave;nh dung về những t&aacute;n c&acirc;y xanh mướt, mượt m&agrave; được &aacute;nh nắng mặt trời rực rỡ buổi sớm mai chiếu xuy&ecirc;n qua &aacute;nh l&ecirc;n m&agrave;u xanh trong suốt như m&agrave;u ngọc. Phải l&agrave; một người c&oacute; t&igrave;nh y&ecirc;u tha thiết với thi&ecirc;n nhi&ecirc;n, với cuộc sống, c&oacute; &acirc;n t&igrave;nh thật s&acirc;u sắc, đậm đ&agrave; với th&ocirc;n Vĩ mới lưu giữ được trong t&acirc;m tr&iacute; những h&igrave;nh ảnh sống động v&agrave; đẹp đẽ như thế.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>-&nbsp;</strong>"L&aacute; tr&uacute;c che ngang mặt chữ điền": Một sự xuất hiện rất k&iacute;n đ&aacute;o, rất đ&uacute;ng với bản t&iacute;nh của con người đất Huế, bởi chỉ c&oacute; thể thấy thấp tho&aacute;ng sau những chiếc l&aacute; tr&uacute;c l&agrave; khu&ocirc;n "mặt chữ điền", khu&ocirc;n mặt của người ngay thẳng, cương trực, ph&uacute;c hậu theo quan niệm của người xưa. C&oacute; nhiều &yacute; kiến xung quanh vấn đề ai l&agrave; chủ thể trữ t&igrave;nh trong c&acirc;u thơ n&agrave;y (cũng như ở c&acirc;u thơ đầu vậy). Nếu ta hiểu c&acirc;u thơ đầu l&agrave; lời của người con g&aacute;i Huế th&igrave; ở c&acirc;u n&agrave;y hẳn nh&acirc;n vật trữ t&igrave;nh c&oacute; lẽ l&agrave; chủ nh&acirc;n của "vườn ai". Thế nhưng nếu c&acirc;u đầu l&agrave; lời của t&aacute;c giả (tự ph&acirc;n th&acirc;n để tự vấn m&igrave;nh) th&igrave; cũng c&oacute; thể hiểu đ&acirc;y l&agrave; h&igrave;nh ảnh của người thi sĩ đang rất khổ đau ấy.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">=&gt; B&agrave;i thơ ra đời khi H&agrave;n Mặc Tử đang phải chiến đấu với bệnh tật - một căn bệnh qu&aacute;i &aacute;c trong "tứ chứng nan y" m&agrave; l&uacute;c đ&oacute; con người c&ograve;n b&oacute; tay. Ở trong trại phong Quy Ho&agrave;, H&agrave;n rất c&ocirc; đơn. Thi sĩ lu&ocirc;n xem đ&oacute; l&agrave; một l&atilde;nh cung v&agrave; tất nhi&ecirc;n lu&ocirc;n kh&aacute;t khao được sống với c&aacute;i cuộc sống đầy hương sắc ngo&agrave;i kia. Cuộc trở về bằng t&acirc;m tưởng lần n&agrave;y c&oacute; thể xem l&agrave; nằm trong c&aacute;i mạch cảm x&uacute;c ấy. V&agrave; nếu như c&acirc;u thơ đầu l&agrave; lời tự vấn (V&igrave; sao chưa về thăm th&ocirc;n Vĩ? - v&igrave; thi sĩ đang mặc cảm về bệnh tật) th&igrave; c&acirc;u thơ thứ tư c&oacute; thể được hiểu l&agrave;: thi sĩ trở về nhưng chỉ d&aacute;m ngại ng&ugrave;ng n&uacute;p sau t&aacute;n tr&uacute;c m&agrave; khao kh&aacute;t nh&igrave;n v&agrave;o c&aacute;i cuộc sống ngọt ng&agrave;o, đầy hương sắc kia (khu vườn) vậy.&nbsp;Điều n&agrave;y ph&ugrave; hợp với sự chuyển biến t&acirc;m trạng của nh&acirc;n vật trữ t&igrave;nh trong khổ thơ thứ hai v&agrave; thứ ba.</p> </div> <div id="sub-question-2" class="box-question top20"> <p>&nbsp;</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>C&acirc;u 2 (trang 39 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">H&igrave;nh ảnh "gi&oacute;", "m&acirc;y", "s&ocirc;ng", "trăng" trong khổ thơ thứ hai gợi cảm x&uacute;c g&igrave;?</p> <p><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- "Gi&oacute; theo lối gi&oacute; m&acirc;y đường m&acirc;y":<em> c</em>&acirc;u thơ đ&atilde; t&agrave;ng ẩn một sự chia l&igrave;a, tan t&aacute;c: Gi&oacute; m&acirc;y vốn lu&ocirc;n đi liền với nhau, gi&oacute; thổi m&acirc;y bay v&agrave; nhờ gi&oacute; m&agrave; d&ograve;ng s&ocirc;ng mới c&oacute; s&oacute;ng, thế m&agrave; ở đ&acirc;y "gi&oacute; theo lối gi&oacute;, m&acirc;y đường m&acirc;y". Sự chia l&igrave;a đ&atilde; diễn ra ngay trong cả những thứ vốn kh&ocirc;ng thể chia l&igrave;a được. Động từ "lay" gợi buồn, buồn đến hiu hắt vậy. N&oacute; l&agrave; n&eacute;t buồn phụ hoạ với gi&oacute;, m&acirc;y, d&ograve;ng nước, hay nỗi buồn nước - m&acirc;y như đ&atilde; x&acirc;m chiếm v&agrave;o l&ograve;ng hoa bắp.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>-&nbsp;</strong>Hai c&acirc;u thơ sau l&agrave; hai chiều cảm x&uacute;c: T&acirc;m hồn nh&agrave; thơ c&oacute; buồn, c&oacute; c&ocirc; đơn nhưng vẫn chan chứa t&igrave;nh y&ecirc;u với con người v&agrave; thi&ecirc;n nhi&ecirc;n xứ Huế. Cảnh thực m&agrave; cứ như ảo, v&igrave; d&ograve;ng s&ocirc;ng kh&ocirc;ng c&ograve;n l&agrave; d&ograve;ng s&ocirc;ng của s&oacute;ng nước nữa m&agrave; l&agrave; d&ograve;ng s&ocirc;ng &aacute;nh s&aacute;ng, lấp l&aacute;nh &aacute;nh trăng v&agrave;ng. Cũng v&igrave; thế, con thuyền vốn c&oacute; thể c&oacute; thực tr&ecirc;n s&ocirc;ng đ&atilde; trở th&agrave;nh một h&igrave;nh ảnh của mộng tưởng. N&oacute; "đậu" tr&ecirc;n "bến s&ocirc;ng trăng" để "chở trăng" về một nơi n&agrave;o đ&oacute; trong mơ. C&acirc;u thơ c&oacute; một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; rất chơi vơi gợi h&igrave;nh dung rất r&otilde; về một sự thất vọng nh&oacute;i đau. Sự thất vọng ấy, bi kịch ấy được gợi ra từ chữ "kịp" ("C&oacute; chở trăng" &lt;&gt; "về kịp tối nay?"). Ta kh&ocirc;ng thể biết "tối nay" l&agrave; một tối n&agrave;o cụ thể. Nhưng qua giọng thơ khắc khoải v&agrave; chữ "kịp" th&igrave; thi sĩ chắc sẽ ho&agrave;n to&agrave;n rơi v&agrave;o tuyệt vọng, vĩnh viễn đau thương. Chữ "kịp" h&eacute; mở cho ta một mặc cảm: mặc cảm về một hiện tại ngắn ngủi, h&eacute; mở cho ta thấy chủ thể đang cố chạy đua với thời gian. Thơ l&agrave; sự l&ecirc;n tiếng của t&acirc;m hồn, của th&acirc;n phận. C&acirc;u thơ thật đ&uacute;ng với th&acirc;n phận H&agrave;n Mặc Tử.</p> </div> <div id="sub-question-3" class="box-question top20"> <div style="margin-bottom: 10px; clear: both;"> <p>&nbsp;</p> </div> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>C&acirc;u 3 (trang 39 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">Ở khổ thơ thứ ba, nh&agrave; thơ bộc lộ t&acirc;m sự của m&igrave;nh như thế n&agrave;o? Ch&uacute;t ho&agrave;i nghi trong c&acirc;u thơ: "Ai biết t&igrave;nh ai c&oacute; đậm đ&agrave;?" c&oacute; biểu hiện niềm tha thiết với cuộc đời kh&ocirc;ng? V&igrave; sao?</p> <p><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p style="text-align: justify;">Ở khổ thơ thứ ba, nh&agrave; thơ bộc lộ t&acirc;m tư, t&igrave;nh cảm với người xứ Huế:</p> <p style="text-align: justify;">- Trước hết, điệp ngữ kh&aacute;ch đường xa, c&acirc;u thơ mở đầu khổ thơ nhấn mạnh th&ecirc;m nỗi x&oacute;t xa, những lời t&acirc;m sự với ch&iacute;nh m&igrave;nh</p> <p style="text-align: justify;">+ Trước lời mời của c&ocirc; g&aacute;i th&ocirc;n Vĩ, c&oacute; lẽ nh&agrave; thơ chỉ l&agrave; người kh&aacute;ch qu&aacute; xa x&ocirc;i, hơn thế</p> <p style="text-align: justify;">+ Thiết tha hướng về th&ocirc;n Vĩ cảm thấy xa vời, kh&oacute; tiếp cận</p> <p style="text-align: justify;">+ Điệp ngữ &ldquo;kh&aacute;ch đường xa&rdquo; đ&oacute; l&agrave; khoảng c&aacute;ch trong t&acirc;m tưởng nh&agrave; thơ, khoảng c&aacute;ch của hai thế giới</p> <p style="text-align: justify;">- H&igrave;nh ảnh kh&oacute; nắm bắt, mờ ảo của cả con người v&agrave; cảnh vật thể hiện qua từ: "xa", "trắng qu&aacute;", "sương kh&oacute;i", "mờ", "ảnh"... tăng cảm gi&aacute;c kh&oacute; nắm bắt</p> <p style="text-align: justify;">- Sống trong mơ mộng, hư ảo của sương kh&oacute;i Huế, m&agrave;u &aacute;o d&agrave;i cũng thấp tho&aacute;ng, mờ ảo</p> <p style="text-align: justify;">- C&acirc;u thơ cuối gợi ch&uacute;t ho&agrave;i nghi khi sử dụng đại từ phiếm chỉ ai, mở ra &yacute; nghĩa của c&acirc;u thơ. C&acirc;u thơ cuối mang ch&uacute;t ho&agrave;i nghi m&agrave; lại chan chứa niềm thiết tha với cuộc đời: "Ai bi&ecirc;t t&igrave;nh ai c&oacute; đậm đ&agrave;?". Đại từ phiếm chỉ "ai" mở ra hai lớp nghĩa của c&acirc;u thơ: Nh&agrave; thơ l&agrave;m sao biết được t&igrave;nh người xứ Huế "c&oacute; đậm đ&agrave;" kh&ocirc;ng, hay cũng mờ ảo, dễ c&oacute; ch&oacute;ng tan như sương kh&oacute;i kia; tuy vậy người Huế c&oacute; biết chăng t&igrave;nh cảm nh&agrave; thơ với cảnh Huế, với người Huế hết sức thắm thiết, đậm đ&agrave;. D&ugrave; hiểu theo nghĩa n&agrave;o th&igrave; c&acirc;u thơ cũng chỉ l&agrave;m tăng th&ecirc;m nỗi c&ocirc; đơn, trống vắng trong một t&acirc;m hồn tha thiết y&ecirc;u thương con người v&agrave; cuộc đời.</p> <p style="text-align: justify;">=&gt; Những c&acirc;u thơ gợi l&ecirc;n t&igrave;nh cảm tha thiết, đậm đ&agrave; của t&aacute;c giả nhưng chứa đựng nỗi x&oacute;t xa, c&ocirc; đơn, trống vắng.</p> </div> <div id="sub-question-4" class="box-question top20"> <div style="margin-bottom: 10px; clear: both;"> <p>&nbsp;</p> </div> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>C&acirc;u 4 (trang 39 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">C&oacute; g&igrave; đ&aacute;ng ch&uacute; &yacute; trong tứ thơ v&agrave; b&uacute;t ph&aacute;p của b&agrave;i thơ?</p> <p><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- Tứ thơ l&agrave; &yacute; ch&iacute;nh, &yacute; lớn bao qu&aacute;t b&agrave;i thơ, l&agrave; điểm tựa cho sự vận động của cảm x&uacute;c, suy nghĩ, t&acirc;m trạng to&agrave;n b&agrave;i thơ. Ở b&agrave;i thơ n&agrave;y, tứ thơ bắt đầu với cảnh đẹp th&ocirc;n Vỹ b&ecirc;n d&ograve;ng s&ocirc;ng Hương, từ đ&oacute; khơi gợi li&ecirc;n tưởng thực - ảo v&agrave; mở ra bao nhi&ecirc;u nỗi niềm c&aacute;m x&uacute;c, suy tư về c&aacute;nh v&agrave; người xứ Huế với phấp phỏng những mặc cảm, uẩn kh&uacute;c, niềm hi vọng, niềm tin y&ecirc;u.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- B&uacute;t ph&aacute;p của nh&agrave; thơ sử dụng trong b&agrave;i thơ n&agrave;y kết hợp h&agrave;i ho&agrave; điệu tả thực, tượng trưng, l&atilde;ng mạn v&agrave; trữ t&igrave;nh. Cảnh đẹp xứ Huế đậm n&eacute;t tả thực m&agrave; lại c&oacute; t&iacute;nh chất tượng trưng. Sự mơ mộng l&agrave;m tăng th&ecirc;m sắc th&aacute;i l&atilde;ng mạn. N&eacute;t ch&acirc;n thực của cảm x&uacute;c l&agrave;m đậm th&ecirc;m chất trữ t&igrave;nh.</p> </div> <div id="sub-question-5" class="box-question top20"> <p>&nbsp;</p> <h3 class="Bodytext0" style="text-align: justify;">Luyện tập</h3> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>C&acirc;u 1 (trang 40 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">Những c&acirc;u hỏi trong b&agrave;i thơ hướng tới ai v&agrave; c&oacute; t&aacute;c dụng g&igrave; trong việc biểu hiện t&acirc;m trạng của t&aacute;c giả?</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">B&agrave;i thơ c&oacute; ba c&acirc;u hỏi ứng với ba khổ thơ:</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- Khổ 1: Sao anh kh&ocirc;ng về chơi th&ocirc;n Vĩ?</p> <p class="Bodytext140" style="text-align: justify;">- Khổ 2: Thuyền ai đậu bến s&ocirc;ng trăng đ&oacute;/C&oacute; chở trăng về kịp tối nay?</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">- Khổ 3: Ai biết t&igrave;nh ai c&oacute; đậm đ&agrave;?</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">=&gt; Những c&acirc;u hỏi tr&ecirc;n đều kh&ocirc;ng hướng tới một đối tượng n&agrave;o cụ thể, v&igrave; đ&acirc;y kh&ocirc;ng phải l&agrave; những c&acirc;u hỏi kiểu vấn đ&aacute;p m&agrave; chỉ l&agrave; những h&igrave;nh thức tỏ nỗi niềm t&acirc;m trạng (Xem th&ecirc;m phần ph&acirc;n t&iacute;ch &yacute; nghĩa của những c&acirc;u thơ n&agrave;y ở phần tr&ecirc;n).</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">&nbsp;</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>C&acirc;u 2 (trang 40 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">Ho&agrave;n cảnh s&aacute;ng t&aacute;c v&agrave; nội dung b&agrave;i thơ gợi cho anh (chị) cảm nghĩ g&igrave;?</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">&nbsp; &nbsp;Nội dung b&agrave;i thơ thể hiện nỗi buồn, niềm khao kh&aacute;t của một con người tha thiết y&ecirc;u đời, y&ecirc;u thi&ecirc;n nhi&ecirc;n, y&ecirc;u con người. B&agrave;i thơ đẹp như thế, tr&ecirc;n thực tế lại được s&aacute;ng t&aacute;c khi nh&agrave; thơ ở trong một ho&agrave;n cảnh thật tối tăm, tuyệt vọng (bệnh tật gi&agrave;y v&ograve;, nỗi &aacute;m ảnh về c&aacute;i chết, về sự xa l&aacute;nh của người đời). Điều đ&oacute; khiến ta th&ecirc;m thương x&oacute;t v&agrave; cảm th&ocirc;ng với số phận của t&aacute;c giả, th&ecirc;m cảm phục một con người đầy t&agrave;i năng v&agrave; nghị lực, con người đ&atilde; dũng c&aacute;m vượt l&ecirc;n tr&ecirc;n ho&agrave;n cảnh nghiệt ng&atilde; để s&aacute;ng t&aacute;c ra những vần thơ t&agrave;i hoa về t&igrave;nh đời, t&igrave;nh người.</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">&nbsp;</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>C&acirc;u 3 (trang 40 SGK Ngữ văn 11 tập 2)</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">Đ&acirc;y l&agrave; b&agrave;i thơ về t&igrave;nh y&ecirc;u hay về t&igrave;nh qu&ecirc;? V&igrave; sao b&agrave;i thơ diễn tả t&acirc;m trạng ri&ecirc;ng của nh&agrave; thơ lại tạo được sự cộng hưởng rộng r&atilde;i v&agrave; l&acirc;u bền trong t&acirc;m hồn c&aacute;c thế hệ bạn đọc?</p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;"><strong>Hướng dẫn trả lời:</strong></p> <p class="Bodytext0" style="text-align: justify;">&nbsp; &nbsp; C&oacute; thể n&oacute;i, <em>Đ&acirc;y th&ocirc;n Vĩ Dạ</em> trước hết l&agrave; một b&agrave;i thơ về t&igrave;nh y&ecirc;u. Xuy&ecirc;n qua sương kh&oacute;i hư ảo của t&igrave;nh y&ecirc;u mơ mộng l&agrave; t&igrave;nh qu&ecirc;, l&agrave; t&igrave;nh y&ecirc;u thiết tha đằm thắm với đất nước, qu&ecirc; hương. Với việc khơi gợi l&ecirc;n t&igrave;nh cảm y&ecirc;u thương chung của nhiều người như thế. B&agrave;i thơ diễn tả t&acirc;m trạng ri&ecirc;ng của t&aacute;c giả lại tạo được sự cộng hưởng rộng r&atilde;i v&agrave; l&acirc;u bền trong t&acirc;m hồn của bao thế hệ người đọc.</p> </div> <div id="sub-question-7" class="box-question top20"> <p>&nbsp;</p> <div style="margin-bottom: 10px; clear: both;"> <h3>Tổng kết</h3> <p><em>Đ&acirc;y th&ocirc;n Vĩ Dạ</em> l&agrave; bức tranh đẹp về một miền qu&ecirc; đất nước, thể hiện nỗi buồn c&ocirc; đơn của H&agrave;n Mặc Tử trong mối t&igrave;nh xa xăm, v&ocirc; vọng. Đ&oacute; c&ograve;n l&agrave; tiếng l&ograve;ng của một con người tha thiết y&ecirc;u đời, y&ecirc;u người.</p> </div> </div> <div id="end_sub_question_nav"></div> </div>
Xem lời giải bài tập khác cùng bài