Chi tiết câu hỏi

Lớp 12 • Ngữ Văn
Hỏi nhanh
Gia sư đã trả lời
thời gian19:39, 30/10/2025
Dàn ý CHI TIẾT phân tích nghệ thuật trần thuật chả Nam Cao trong tác phẩm " Chí Phèo"

Trả lời

Gia sư Trần Trang

20:01, 30/10/2025

Chào em gia sư gửi em câu trả lời để em tham khảo nhé

I. MỞ BÀI
Giới thiệu tác giả Nam Cao: cây bút hiện thực xuất sắc trước Cách mạng tháng Tám, nổi tiếng với những tác phẩm về người nông dân và người trí thức nghèo.
Giới thiệu tác phẩm “Chí Phèo” (1941): kiệt tác phản ánh hiện thực tàn khốc của xã hội thực dân – phong kiến và bi kịch bị tha hóa của người nông dân.
Dẫn vào vấn đề nghị luận: Một trong những yếu tố làm nên giá trị nghệ thuật và chiều sâu tư tưởng của “Chí Phèo” chính là nghệ thuật trần thuật đặc sắc của Nam Cao.
II. THÂN BÀI
1. Khái quát chung về nghệ thuật trần thuật
Trần thuật là cách người viết kể, dẫn dắt, sắp xếp, lựa chọn điểm nhìn và giọng điệu để truyền tải nội dung tác phẩm.
Trong “Chí Phèo”, Nam Cao thể hiện tài năng bậc thầy trong việc tổ chức người kể chuyện, điểm nhìn trần thuật và ngôn ngữ kể, tạo nên sức sống chân thực và chiều sâu nhân đạo.
2. Nghệ thuật trần thuật qua các phương diện cụ thể
a. Người kể chuyện ngôi thứ ba – khách quan mà thấu hiểu
Tác phẩm được kể theo ngôi thứ ba, người kể chuyện không xuất hiện trực tiếp, nhưng biết và hiểu tất cả về nhân vật, từ ngoại hình, hành động đến tâm lý.
Tuy khách quan, người kể chuyện vẫn thấm đượm cảm xúc xót xa, cảm thông sâu sắc với số phận Chí Phèo.
→ Ví dụ: “Hắn vừa đi vừa chửi...”, nhưng Nam Cao không chỉ tả hành động, mà còn cho người đọc hiểu “hắn chửi đời, chửi trời, chửi cả những người không chửi lại hắn” → thể hiện nỗi cô đơn tuyệt đối của con người bị xã hội ruồng bỏ.
→ Hiệu quả: giúp câu chuyện vừa chân thực, vừa đậm tính nhân đạo – người đọc thấy được bi kịch chứ không chỉ thấy “con quỷ dữ làng Vũ Đại”.
b. Nghệ thuật điểm nhìn linh hoạt – thay đổi theo cảm xúc và tình huống
Nam Cao luân phiên thay đổi điểm nhìn:
Lúc nhìn từ xã hội, người dân làng Vũ Đại (khi Chí bị xem là “con quỷ dữ”).
Lúc nhìn từ bên trong Chí Phèo (khi hắn thức tỉnh sau đêm gặp Thị Nở).
Nhờ điểm nhìn này, người đọc thấy được sự đối lập giữa cái nhìn định kiến của xã hội và cái nhìn cảm thông của tác giả.
→ Ví dụ: Khi Chí say, người dân chỉ thấy “hắn rạch mặt ăn vạ”, còn Nam Cao lại dẫn người đọc đến tận cùng “cơn khát làm người” trong hắn.
→ Hiệu quả: làm nổi bật bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người, đồng thời khẳng định tấm lòng nhân đạo mới mẻ của Nam Cao.
c. Kết cấu trần thuật độc đáo – phi tuyến tính, xen hồi tưởng và hiện tại
Nam Cao không kể theo trình tự thời gian thông thường, mà đan xen hiện tại và quá khứ.
Mở đầu tác phẩm là cảnh Chí chửi đời – thời điểm hắn đã tha hóa.
Sau đó, Nam Cao quay ngược lại kể về quá khứ, khi Chí còn là anh canh điền hiền lành, có ước mơ nhỏ bé.
Kiểu kết cấu “đảo thời gian” này giúp người đọc so sánh – đối chiếu để thấy nguyên nhân sâu xa của bi kịch tha hóa.
→ Hiệu quả: làm nổi bật quá trình biến đổi nhân cách của Chí Phèo từ người lương thiện → quỷ dữ → người tỉnh thức → chết trong tuyệt vọng.
d. Ngôn ngữ trần thuật giàu sắc thái đời thường và cá tính
Ngôn ngữ của Nam Cao vừa hiện thực, sinh động, vừa thấm đẫm chất triết lý.
Ông sử dụng:
Ngôn ngữ đời sống: dân dã, khẩu ngữ (“Hắn vừa đi vừa chửi... Ai chửi? Chửi ai?”).
Ngôn ngữ nửa trực tiếp (giọng người kể xen lẫn giọng nhân vật): giúp người đọc nghe được cả tiếng nói bên trong của Chí, chứ không chỉ lời kể bên ngoài.
Ngôn ngữ giàu tính biểu cảm và châm biếm: phơi bày bản chất xã hội phong kiến thối nát và sự tàn nhẫn của con người với con người.
→ Hiệu quả: tạo cảm giác “như đang chứng kiến đời thật”, đồng thời giúp ta nghe được tiếng nói nhân bản ẩn sau những câu chữ thô ráp.
e. Giọng điệu trần thuật đa dạng – vừa châm biếm, vừa thương cảm
Giọng châm biếm, mỉa mai: phơi bày bộ mặt đạo đức giả của bọn cường hào, địa chủ (“Bá Kiến – người khôn ngoan đến quỷ quyệt”).
Giọng cảm thương, xót xa: dành cho Chí Phèo và những người nông dân bị đẩy vào bước đường cùng (“Hắn thèm lương thiện... nhưng ai cho hắn lương thiện nữa?”).
→ Hiệu quả: sự đan xen giọng điệu tạo nên chiều sâu cảm xúc, làm tác phẩm vừa phê phán gay gắt, vừa nhân đạo sâu sắc.
3. Tổng hợp – đánh giá
Nghệ thuật trần thuật trong “Chí Phèo” thể hiện sự đổi mới to lớn trong văn xuôi hiện thực Việt Nam:
Không chỉ kể chuyện, mà còn phân tích tâm lý nhân vật sâu sắc.
Đưa người kể chuyện toàn tri thành người thấu hiểu, đồng cảm với nhân vật.
Tạo nên “hiện thực tâm lý”, vượt lên trên “hiện thực tả cảnh”.
→ Kết quả: “Chí Phèo” trở thành kiệt tác của chủ nghĩa hiện thực nhân đạo, nơi Nam Cao không chỉ “kể chuyện đời” mà còn “kể chuyện con người”.
III. KẾT BÀI
Khẳng định lại: Nghệ thuật trần thuật trong “Chí Phèo” là minh chứng cho tài năng bậc thầy của Nam Cao trong việc nắm bắt, phân tích tâm lý con người.
Nhờ nghệ thuật kể chuyện độc đáo, Nam Cao không chỉ dựng nên một số phận bi thương, mà còn thức tỉnh lòng trắc ẩn và nhân đạo trong mỗi người đọc.
Chúc em học tốt

Bạn muốn hỏi điều gì?

question icon ĐẶT CÂU HỎI

500.000+

Lượt tải

10.000+

Câu hỏi được giải mỗi ngày

5.000+

Gia sư giải đáp

Ghé thăm ứng dụng của chúng tôi

CoLearn - Nền tảng học tập kết nối

intro-cut