Em tham khảo nhé
Đoạn trích thơ Xuân ý của Hồ Dzếnh vẽ nên một bức tranh thiên nhiên đầy sức sống, rực rỡ màu sắc và chan chứa cảm xúc trữ tình. Ngay từ câu đầu tiên, thiên nhiên hiện lên vừa tươi mới, vừa thanh sạch: “Trời đẹp như trời mới tráng gương” – hình ảnh so sánh đầy sáng tạo khiến bầu trời trở nên long lanh, trong vắt như mặt gương vừa được lau sạch. Không gian ấy không chỉ đẹp về thị giác mà còn sống động qua thính giác: “Chim ca, tiếng sảng rộn ven tường”. Âm thanh vui tươi của tiếng chim như gọi xuân về, làm cho thiên nhiên thêm rộn ràng, ấm áp. Nét đẹp thiên nhiên còn gắn liền với con người, qua hình ảnh “ai bên cửa ngồi hong tóc / cho chảy tan thành một suối hương”. Dòng tóc bay trong gió, tỏa hương như dòng suối mềm mại, thơm ngát, khiến thiên nhiên càng thêm huyền diệu, trữ tình. Bức tranh không chỉ có ánh sáng và âm thanh mà còn ngập tràn màu sắc: “Sắc biếc giao nhau cành lan cành”. Từng nhành cây, cành hoa như đang đan cài vào nhau trong sắc xanh ngập tràn của mùa xuân. Mặt hồ “ngợp thủy tinh xanh” – vừa lung linh, vừa tĩnh lặng, là tấm gương phản chiếu sự sống và cái đẹp. Và trong không gian xuân đầy cảm hứng ấy, “chim bay cành trĩu trong xuân ý”, như thể thiên nhiên cũng biết yêu, biết thổn thức. Câu thơ cuối “Em đợi chờ ai khuất bức mành?” khẽ khàng gieo vào lòng người nỗi mong chờ, gợi cảm giác vừa mơ hồ, vừa tha thiết. Như vậy, bức tranh thiên nhiên trong đoạn trích không chỉ là vẻ đẹp của cảnh sắc mùa xuân, mà còn là biểu hiện của thế giới tâm hồn đầy rung cảm, thi vị và nỗi niềm khát khao yêu thương. Qua đó, tài năng thi ca và cảm quan tinh tế của Hồ Dzếnh được thể hiện một cách sâu sắc, góp phần làm giàu thêm vẻ đẹp của thơ ca lãng mạn Việt Nam.