Em tham khảo nhé
Vũ Từ Trang, một nhà thơ với phong cách trữ tình, sâu lắng, thường tìm về những nét đẹp bình dị, mộc mạc của làng quê Việt Nam. Trong đoạn trích Quê hương, ông không chỉ phác họa một bức tranh làng quê chân thực mà còn gửi gắm nỗi niềm nhớ nhung, thương yêu và day dứt khôn nguôi. Bài thơ vừa mang âm hưởng hoài niệm vừa chứa đựng nỗi trăn trở của một người con phải rời xa quê hương, nhưng tâm hồn vẫn mãi neo lại nơi góc làng quen thuộc.
Hình ảnh quê hương hiện lên qua từng câu thơ của Vũ Từ Trang là một bức tranh thôn dã quen thuộc, bình dị nhưng đầy sức gợi. Những hình ảnh như “con đường gạch nghiêng”, “cổng tò vò gạch cuốn” hay “tiếng cổng gỗ đóng đêm khuya” mang đậm dấu ấn của làng quê Bắc Bộ. Chỉ với vài nét chấm phá, tác giả đã tái hiện được không gian sống đời thường mà bất cứ ai từng sống ở nông thôn cũng có thể nhận ra. Đó là những chi tiết gắn liền với thời thơ ấu, nơi cất giữ bao kỷ niệm buồn vui của một con người. Tuy nhiên, hình ảnh quê hương không chỉ gợi sự bình yên, mà còn phảng phất nỗi u uất, bức bối. Tiếng "cổng gỗ đóng đêm khuya" không chỉ là âm thanh của làng quê, mà còn là biểu tượng cho sự khép kín, gò bó, thôi thúc nhân vật trữ tình "bỏ làng ra đi".
Sự chia ly không phải là sự lãng quên. Trái lại, người ra đi mang theo cả nỗi nhớ nhung và những ký ức sâu sắc về quê hương. Tác giả đã dùng những hình ảnh tiêu biểu để gợi lên dáng vẻ thân thương của làng quê: cây đa đầu làng, cây bàng sân đình, cây thị vườn đền, cây sến còng ngoài rừng. Mỗi loại cây, mỗi góc làng đều chứa đựng những dấu ấn kỷ niệm, vừa quen thuộc, vừa không thể thay thế. Đặc biệt, hình ảnh “cánh diều chao đao chấp chới” không chỉ gợi lên những trò chơi tuổi thơ mà còn là biểu tượng cho ước mơ tự do, bay xa nhưng vẫn luôn trở về với nơi cội nguồn.
Trong nỗi nhớ quê, tác giả không quên nhắc đến những mảnh đời, những cảnh vật bình dị mà gắn bó: “góc sân nhà mưa dầm rêu mốc”, “mái ngói mèo xô mưa dột”, “dây phơi mẹ tôi áo rách”. Đây không chỉ là những hình ảnh hiện thực mà còn là biểu tượng cho cuộc sống lam lũ, nghèo khó, đầy nhọc nhằn của những người dân quê. Ở đó, mẹ hiện lên qua hình ảnh “dây phơi áo rách” – một cuộc sống không đủ đầy, nhưng tần tảo. Cha hiện lên nơi góc phản với “chiếc điếu bát nặng yên” – lặng lẽ, trầm tư. Tiếng con thạch sùng trên mái nhà không đơn thuần là âm thanh của đêm quê, mà còn gợi sự lạnh lẽo, cô quạnh, chạm đến cảm giác lẻ loi trong lòng người xa quê.
Giọng thơ trong đoạn trích mang nét chân thật, không phô trương mà đầy cảm xúc. Nhịp thơ tự do, xen lẫn những chi tiết miêu tả cụ thể đã tạo nên một dòng chảy tự nhiên, như chính dòng cảm xúc của người con xa quê. Nghệ thuật liệt kê và sử dụng những hình ảnh đặc trưng đã giúp bài thơ chạm đến tâm hồn người đọc, khơi gợi những ký ức và tình yêu dành cho quê hương.
Qua đoạn trích Quê hương, Vũ Từ Trang đã khắc họa thành công hình ảnh quê hương với những nét đẹp bình dị, gợi lên nỗi nhớ nhung day dứt của những người phải rời xa làng quê. Bài thơ không chỉ là lời nhắc nhở về giá trị của cội nguồn, mà còn là tiếng lòng của biết bao con người đang sống giữa phố phường nhưng trái tim vẫn hướng về quê nhà. Chính những hình ảnh ấy đã khiến người đọc nhận ra rằng, quê hương luôn là nơi khởi nguồn và neo đậu của tâm hồn, dù đi xa đến đâu cũng không thể quên.