Em tham khảo nhé
Hình tượng nghệ thuật là kết tinh của sáng tạo, là nơi hội tụ những giá trị thẩm mỹ và tư tưởng của người nghệ sĩ. Nhưng hình tượng nghệ thuật không chỉ dừng lại ở việc khơi dậy sự đồng cảm trong lòng người đọc. Nó còn là cánh cửa dẫn dắt chúng ta vào những cuộc đối thoại sâu sắc: đối thoại giữa các nhân vật, giữa người đọc và tác giả, và đặc biệt là đối thoại với chính bản thân mình. Điều đó lý giải vì sao những tác phẩm văn học lớn luôn có sức hút mãnh liệt và trường tồn.
Trước hết, hình tượng nghệ thuật có khả năng đánh thức sự đồng cảm, kết nối cảm xúc giữa người đọc và nhân vật. Trong “Vợ nhặt” của Kim Lân, hình tượng Tràng và người “vợ nhặt” hiện lên với đầy đủ sự khốn khó, bấp bênh của kiếp người trong nạn đói năm 1945. Khi Tràng nhặt người vợ về giữa cơn đói khát, người đọc vừa thương cảm cho số phận con người, vừa xót xa trước một xã hội điêu tàn, nơi nhân phẩm bị rẻ rúng. Nhưng hơn thế, đằng sau bi kịch ấy, hình tượng người “vợ nhặt” lại khơi lên tia sáng hy vọng về sự sống, về niềm tin vào tương lai. Sự đồng cảm nơi người đọc không chỉ đến từ nỗi đau mà còn từ những giá trị nhân văn sâu sắc mà tác giả gửi gắm qua từng chi tiết.
Không dừng lại ở đó, hình tượng nghệ thuật còn cuốn hút người đọc vào những cuộc đối thoại sống động giữa các nhân vật trong tác phẩm. Trong “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu, cuộc đối thoại giữa người đàn bà hàng chài và Phùng đã trở thành tâm điểm tư tưởng của truyện. Người đàn bà ấy, dù phải chịu đựng những trận đòn tàn bạo từ chồng, vẫn khăng khăng bảo vệ cái gia đình nghèo khổ của mình. Những lời lẽ chân thành và đầy trải nghiệm của người đàn bà không chỉ khiến Phùng, một nghệ sĩ nhạy cảm với cái đẹp bề ngoài, phải thay đổi cách nhìn, mà còn khiến người đọc tự vấn: "Liệu ta có đủ thấu hiểu và cảm thông trước những góc khuất của cuộc sống?" Chính qua những cuộc đối thoại này, tác phẩm khéo léo đưa ra những câu hỏi về đạo đức, nhân sinh, khiến người đọc không ngừng suy ngẫm.
Hơn thế, hình tượng nghệ thuật còn là cây cầu nối liền người đọc với tác giả, tạo nên những cuộc đối thoại bất tận. Trong “Đất nước” của Nguyễn Khoa Điềm, hình tượng “đất nước” được khắc họa qua những chất liệu giản dị, gần gũi: từ hạt gạo, giếng nước, đến hình ảnh cha mẹ và những câu ca dao ngọt lành. Nhưng đằng sau đó là cả một tư tưởng lớn lao mà nhà thơ muốn gửi gắm: đất nước không chỉ là không gian địa lý mà còn là máu thịt, là tâm hồn và trách nhiệm của mỗi con người. Người đọc, khi đối thoại với tác giả, không chỉ cảm nhận được tình yêu đất nước tha thiết, mà còn nhận ra trách nhiệm phải gìn giữ và dựng xây những giá trị thiêng liêng ấy.
Cuối cùng, hình tượng nghệ thuật có sức mạnh dẫn dắt người đọc vào cuộc đối thoại với chính bản thân mình. Đọc “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” của Hoàng Phủ Ngọc Tường, ta không chỉ say mê trước vẻ đẹp lộng lẫy, trữ tình của dòng sông Hương, mà còn cảm thấy như đang soi mình vào dòng chảy ấy. Dòng sông không chỉ là biểu tượng của xứ Huế, mà còn là biểu tượng của thời gian, của những khát vọng và ký ức. Qua dòng sông Hương, người đọc tự đặt câu hỏi cho chính mình: "Liệu ta có đủ trân trọng những giá trị văn hóa, lịch sử mà cha ông để lại?"
Hình tượng nghệ thuật, bằng sức sống riêng của mình, luôn tạo ra những không gian đối thoại rộng mở. Nó không chỉ là những lời kể khô khan mà còn là tiếng nói cảm xúc, là tiếng gọi suy tư, là lời mời bước vào thế giới của những khám phá tư tưởng. Vì thế, mỗi khi đối diện với một tác phẩm văn học, ta không chỉ đồng cảm mà còn được cuốn hút vào những cuộc đối thoại sâu sắc – với tác phẩm, với tác giả và với chính trái tim mình. Đó chính là sức mạnh kỳ diệu, là giá trị bền vững của văn học.