Chi tiết câu hỏi

Lớp 11 • Ngữ Văn
Hỏi nhanh
Gia sư đã trả lời
thời gian10:37, 03/11/2024
Dùng mình phân tích với ạ

Trả lời

Gia sư Hải Yến

10:39, 03/11/2024

Em tham khảo nhé 

Bài thơ Vườn xưa của Tế Hanh mang đến những cảm xúc bâng khuâng, nuối tiếc về một mảnh vườn thân thương, gắn bó với những kỷ niệm của nhân vật trữ tình. Đoạn thơ là tiếng lòng của người con xa quê, trở về thăm lại vườn cũ và nhận ra mọi thứ đã thay đổi, không còn như xưa. Qua những vần thơ mộc mạc nhưng sâu sắc, tác giả đã khắc họa rõ nét nỗi nhớ thương, niềm tiếc nuối với quá khứ tươi đẹp và kỷ niệm thân thuộc. Mở đầu đoạn thơ, hình ảnh "mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh" hiện lên thật thân quen và bình dị. "Mảnh vườn" không chỉ là nơi chốn mà còn là kỷ niệm, là nơi chở che và nuôi dưỡng tâm hồn tuổi thơ. Nhưng rồi, tác giả như nhận ra sự thay đổi của thời gian, khi "Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc". Sự thay đổi của mẹ – người gần gũi nhất – cũng giống như mảnh vườn, ngày một tàn phai theo năm tháng. Trong lòng người con lúc này tràn ngập nỗi nhớ, sự nuối tiếc về những tháng ngày đã qua. Câu hỏi "Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?" không chỉ là lời hỏi về thời gian, mà còn là niềm mong mỏi vô vọng, bởi những gì đã qua chẳng thể nào trở lại được. Tế Hanh tiếp tục miêu tả sự gắn bó của nhân vật trữ tình và người bạn năm xưa qua hình ảnh "Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa". Họ từng đồng hành, sẻ chia trong mọi niềm vui và nỗi buồn, như mặt trăng mặt trời tuy ở hai thế giới khác nhau nhưng vẫn mãi hướng về nhau. Hình ảnh "Như sao hôm sao mai không cùng ở" gợi lên nỗi tiếc nuối khi giờ đây họ không còn bên nhau, không còn chia sẻ những điều giản dị, bình yên nơi vườn xưa. Trong tâm trí nhân vật, mảnh vườn cũ gắn liền với hình ảnh những ngày tháng tuổi thơ đẹp đẽ. Hình ảnh "Hai ta như sen mùa hạ, cúc mùa thu, như tháng mười hồng, tháng năm nhãn" là những ẩn dụ về sự tươi đẹp và tròn đầy của ký ức. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã trở thành quá khứ xa xôi, không thể nắm bắt lại. Những kỷ niệm ấy vẫn mãi đẹp trong lòng nhưng đã không còn tồn tại nơi thực tại, chỉ còn lại trong giấc mơ của nhân vật trữ tình. Câu thơ kết thúc với hình ảnh "Em theo chim em đi về tháng tám, anh theo chim cùng với tháng ba qua." Ẩn dụ này như một lời từ biệt, khi mỗi người một ngả, mỗi người theo đuổi một cuộc đời riêng. Cả hai đã đi qua tuổi trẻ bên nhau, nhưng giờ đây, mỗi người chỉ còn là một hình bóng trong ký ức của người kia. Sự chia lìa ấy càng làm sâu sắc thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn của người trở về thăm lại vườn xưa, thăm lại một thời đã qua. Đoạn thơ khép lại nhưng vẫn để lại trong lòng người đọc những cảm xúc day dứt, xót xa. Qua những hình ảnh giản dị, gần gũi, Tế Hanh đã thành công trong việc khắc họa nỗi nhớ quê hương, sự tiếc nuối về những kỷ niệm tuổi thơ đã mất. Từng câu thơ như thấm đẫm nỗi lòng của một người xa quê, mong mỏi trở về nhưng lại nhận ra quê hương đã đổi thay, không còn là nơi chốn của ngày xưa. "Vườn xưa" trở thành một biểu tượng cho những điều đã qua, những kỷ niệm tươi đẹp nhưng không thể quay lại.

Bạn muốn hỏi điều gì?

question icon ĐẶT CÂU HỎI

500.000+

Lượt tải

10.000+

Câu hỏi được giải mỗi ngày

5.000+

Gia sư giải đáp

Ghé thăm ứng dụng của chúng tôi

CoLearn - Nền tảng học tập kết nối

intro-cut